Lục Thước nhìn cô khóc, trái tim đau đớn.
Nước mắt của Lục Huân rơi trên từng tấm bản thảo thiết kế, đó là những gì cô thiết kế cho vợ tương lai của cậu.
Vô sổ đêm, khi cô vẽ những thứ này, trong lòng rất đau.
Cò phải kiên cường đến mức nào mới có thể thoát ra được?
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới.
Cậu chỉ biết, cậu vẫn còn muốn cô, có thể suy nghĩ này cũng chỉ là xúc động nhất thời của đàn ông, vì sao cô lại phải trả giá cho tình cảm của cậu, vào lúc cậu nói kết thúc, bọn họ đã hết!
Lục Thước duỗi tay muốn lau nước mắt cho cô.
Nhưng rồi cậu lại buông xuống, thấp giọng nói: “Đừng khóc được không?”
Lục Huân quay người đi, nhỏ giọng nói cậu đi đi.
Lục Thước lại yên lặng đứng một lát, khom lưng nhặt hết bản vẽ rơi trên mặt đất đặt ở trên bàn trà, cậu nghĩ ngợi rồi nói: “Đơn của An Nhiên,
tôi hủy thay chị!”
“Không cần!”
Lục Huân hơi ngửa đầu: “Đây là công việc của tôi! Hơn nữa cũng sẽ không có lần sau.”
Lục Thước nghĩ đến bối cảnh của Diệp Bạch, do dự một chút.
“Em chuẩn bị xuất ngoại?”
“Không liên quan tới anh!”
Ánh mắt của Lục Thước trở nên dò xét: Bây giờ chính cậu cũng không rõ Lục Huân còn dư lại mấy phần tình cảm với cậu.
Là cậu không cần cô, nhưng cậu lại tham lam, muốn cô còn yêu cậu.
Suy nghĩ này khiến cậu cảm thấy thẹn.
Hồi lâu sau, cuối cùng cậu cũng nghẹn ngào nói: “Anh đi đây!”
Lục Huân không có lên tiếng, cô đưa lưng về phía cậu đứng…
Cửa mở ra rồi đóng lại.
Bóng đêm yên tĩnh, Lục Huân đứng một mình, khóe mắt ấm ướt.
Cô không biết bản thân đã phải cố gắng như thế nào mới không đi về phía người kia, có được
nhiệt độ cơ thể của cậu rất dễ dàng nhưng tình yêu mãnh liệt mà ngắn ngủi thì có ý nghĩa gì!
Ngày hôm sau, Lục Huân gói ghém lại chiếc vòng cô kia.
Cô gọi taxi đi tới văn phòng Anh Kiệt, hiện tại văn phòng luật này đang do Hoắc Tây điều hành, rất có tiếng trong ngành.
Lễ tân vô cùng dịu dàng: “Là cô Lục sao?”
Lục Huân sững sờ: Sao cô ấy lại biết cô?
Lễ tân mỉm cười nói: “Sáng nay luật sư Hoắc cầm ảnh chụp của cô Lục tuyên bố trong nhóm chat của phòng luật, cô ấy nói cô Lục là cô gái đáng yêu nhất mà cô ấy từng gặp!”
Khuôn mặt Lục Huân ửng đỏ.
Tuy rằng Hoắc Tây là nữ nhưng khí thế quá mạnh mẽ, cô có hơi ngượng ngùng.
Lễ tân cầm lấy điện thoại, chớp mắt: “Cô Lục tới, luật sư Hoắc của chúng tôi lúc nào cũng rảnh.”
Lục Huân càng ngượng hơn.
Lúc này lễ tân đã liên hệ cùng thư ký của Hoắc Tây, nhanh chóng báo xong.
“Tôi đưa cô đi lên.”
Lục Huân đi theo phía sau cô ấy, dọc theo
đường đi gặp phải ai cũng nhìn cô, sau đó sẽ cười thầm.
Lục Huân hận không thể chui vào cái lỗ.
Lễ tân chỉ đưa cô đến 16 tầng đã có thư ký của Hoắc Tây ra đón tiếp, đưa người đi vào một văn phòng rộng rãi xa hoa, ước chừng một trăm mét vuông.
Một bên là khu làm việc, một bên là khu nghỉ ngơi.
Hoắc Tây đang đánh bi-a.
Vóc dáng cô cao, một đồ mặc lên người cô vô cùng đẹp đẽ, đi giày cao gót cũng không có ảnh hưởng tới việc cô phát huy.
Một cây đánh vào lỗ.
Thư ký vổ tay, khen mấy lời ba hoa.
Hoắc Tây rất thích nghe, liếc mắt qua nhìn thấy Lục Huân.
Cô gái nhỏ ngại ngùng đứng một bên vô cùng đáng yêu.
Thư ký đi ra cà phê.
Hoắc Tây nghiêng đầu hỏi: “Biết chơi không? Không biết đế chị dạy cho em!”
Lục Huân lấy hộp ra: “Luật sư Hoắc, em tới đế trả cái này cho chị!”
Hoắc Tây cười, cô khom lưng đánh tiếp một
gậy, tư thế này kéo phần eo và chân cô ra rất dài, dáng người cô thật sự thon dài chắc khỏe, hình ảnh này có thế gọi là tuấn tú, khuôn mặt nhỏ của Lục Huân có hơi đỏ hồng.
Hoắc Tây không thèm để ý.
“Chị lấy chi phiếu của Lục Thước rồi!”
“Xem như nó đưa cho em, muốn trả thì em cứ trả cho Lục Thước!”
Nói xong, cô nhẹ nhàng chớp mắt.
Lục Huân cắn môi dưới, đặt đồ vật xuống: “Em đế ở đây!”
Cô định đi, đúng lúc thư ký đưa cà phê vào, chặn cô lại.
Hoắc Tây đi tới, ôm chặt lấy eo của cô gái nhỏ, bế người ta ngồi lên bàn bi-a, còn cởi luôn giày của cô đưa cho thư ký Lưu: “Giày của cô Lục bẩn rồi, cô mang đi chăm sóc một chút.”
Thư ký Lưu nén cười: “Vâng, luật sư Hoắc!”
Lục Huân vô cùng kinh ngạc.
Cô đã nghe nói Hoắc Tây không dễ chọc từ lâu, tối hôm qua Tư An Nhiên cũng không dám nhúc nhích, không thể ngờ được cô ấy lại lưu manh như vậy… Cô, cô còn có phải con gái hay không?
Đương nhiên Hoắc Tây biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì.
Cô bưng cà phê lên uống một ngụm, khẽ than thở: “Gần đây chị rất cô đơn, coi như ở cùng chị một chút.”
Lục Huân không nói lời nào, chỉ nhìn cô.
Hoắc Tây đặt cà phê sang một bên.
Cô lại khom lưng, nhắm chuẩn: “Lục Thước biết chơi cái này, chưa từng đưa em đi chơi sao?”
Khuôn mặt nhỏ của Lục Huân quay sang một bên, giọng nói đè xuống rất thấp: “Em và cậu ấy đã kết thúc!”
Lại đoạn tình cảm đó, từ đầu tới đuôi đều chỉ là âm mưu, sao cậu có thế dành nhiều thời gian để ở cạnh cô, để kinh doanh, chẳng qua cũng chỉ là một hồi nam nữ yêu đương thôi.
Hoắc Tây lắc đầu: “Lục Thước quá kỳ cục!”
Cô tập trung đánh mấy gậy rồi lại nhìn Lục Huân, người ta đang cà phê ngẩn người mà.
Hoắc Tây ngồi xuống bên cạnh cô, sờ mái tóc đen kia, rất hâm mộ.
Vừa mềm vừa dày, Lục Thước ăn may chết đi được!
Lục Huân hoàn hồn, phát hiện mình dựa hơi gần Hoắc Táy, có hơi mất tự nhiên, Hoắc Tây lại
đưa ly cà phê cho cô ấy, bất đắc dĩ mỉm cười: “Lục Huân, em chưa từng nghĩ tới việc tranh thủ một chút sao?”
Lục Huân không rõ.
Hoắc Tây bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ ngấn người, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hồi lâu sau, cô mới nói nhỏ: “Chị nghĩ Lục Thước đang giãy giụa, nó cũng không hoàn toàn từ bỏ em. ít nhất nó còn ghen vì em, ít nhất nửa đêm còn chạy tới chỗ em, ít nhất còn muốn chăm sóc em. Nếu em không ép nó một chút, làm sao biết được nó không muốn gánh vác tất cả thay em chứ? Tiếu Huân, em đã nghĩ chưa, nếu nó thật sự kết hôn với Tư An Nhiên, các em sẽ hết cơ hội.”
“Em biết!”
Lục Huân cười chua xót: “Em và cậu ấy vốn không nên bắt đầu!”
Hoắc Tây xoay người lại.
Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ sát đất chiếu quanh người cò, khiến cô vô cùng lóa mắt.
Thế nhưng Lục Huân lại nhìn thấy niềm cô đơn vô tận trên người cô, nhịn không được mà hỏi: “Chị thì sao? Chị không tranh thủ sao?”
Hoắc Tây nằm lên bàn bi-a.
Gối đầu lên cánh tay, nhẹ nhàng nở nụ cười:
“Chị mệt mỏi!”
Năm ấy khi cô hai mươi tuổi, vào lúc cô hưng phấn gọi điện thoại cho người nọ, nói rằng mình cũng sẽ đi du học.
Người nọ nói với cô: “Hoắc Tây, chúng ta kết thúc đi!”
Kết thúc…
Bọn họ còn không có bắt đầu, cậu đã nói kết thúc!
Năm ấy, cô còn trẻ tuổi khỏe khoắn, cô hỏi có phải cậu đã thích người khác hay không.
Người ở đầu bên kia im lặng, cũng không trực tiếp trả lời cô!
Sau đó, mỗi tháng cậu đều sẽ gửi 200 ml máu đòng lạnh từ nước ngoài về, đó là máu cứu mạng của Hoắc Tây… Bố cô vừa đau lòng mắng vừa giữ lại đống máu đó.
Hoắc Tây trưởng thành thuận lợi, thế nhưng cô chưa bao giờ dùng chúng.
Không phải cậu không bao giờ trở lại, mỗi năm sẽ trở về hai lần, lúc gặp mặt cô cũng không chất vấn cậu.
Vào năm cò hai mươi tư tuổi, cậu dắt một người bạn gái xinh đẹp về.
Là con lai, rất đẹp.
Cô gái lai Tây kia ăn một bữa cơm ở nhà cô, buổi tối ở khách sạn, nửa đêm, khi Hoắc Tây đọc sách ở phòng ngủ, Trương Sùng Quang trở về từ khách sạn, tặng cô quà sinh nhật.
Là một con gấu bòng nhỏ.
Hoắc Tây nhận lấy, ngày hôm sau cô ném thẳng vào kho hàng, bây giờ chắc cũng phủ đầy bùi.
Năm thứ hai, cô gái lai Tây kia không theo về.
Nghe nói đã chia tay.
Sau đó lại nghe nói cậu liên tục có bạn gái nhưng cũng không dắt về nhà nữa…
Hoắc Tây nghiêng đầu, cô kéo Lục Huân cùng nhau nằm xuống.
Lục Huân không thân với cô lắm.
Nhưng tự nhiên lại bị cô mê hoặc, cứ thế nằm ở bên cạnh cô, lẳng lặng nhìn cô…
Giọng nói Hoắc Tây hơi khàn: “Cô Minh Châu và ông cậu của chị có mối quan hệ hỗn loạn như thế, cuối cùng cũng đến được với nhau! Lục Huân, em còn khố hơn cả cô chị.”
Lục Huân nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải như chị nghĩ.”
Hoắc Tây cười rộ lên.
Lúc cô cười rộ lên nhìn có vẻ hư hỏng, nhẹ nhàng chạm hai cái lên cái mũi nhỏ của Lục Huân: “Vậy đó là thế nào? Là Lục Thước không được hay sao? Chị nhìn nó cũng đâu giống người không khỏe mạnh đâu, cái mũi cũng cao lắm mà.”
Khuôn mặt nhỏ của Lục Huân ửng đỏ, không chịu nói với cô ấy.
Hoắc Tây rất thích Lục Huân.
Cô cũng không biết sao, chắc là vì có duyên, hẳn là vì Lục Huân là người của Lục Thước.
Trên người cô có hương vị của Lục Thước.
Tư An Nhiên lại không có!
Lúc Lục Huân rời đi, chiếc vòng cố kia lại được đeo trên cổ cô, cô rất cạn lời.
Hoắc Tây thả lỏng xong, bắt đầu xử lý công việc.
Thư ký Lưu ở bên cạnh oán giận chuyện văn phòng thư ký có hai trợ lý thư ký từ chức, quá nhiều việc lo không hết.
Hoắc Tây uống một ngụm cà phê.
Cô nhẹ nhàng nói: “Vậy thì tuyển người! Đúng rồi, tuyển người dựa trên dáng vẻ của Lục Huân nhé, nhìn thôi cũng thấy cảnh đẹp ý vui.”
Thư ký Lưu cảm thấy cấp trên quá biến thái.
Lúc này, di động trên bàn vang lên.
Là điện thoại của Lục Thước.
Hoắc Tây nhấc máy, lười biếng mà nói: “Tìm chị có việc gì?”
giọng nói Lục Thước có hơi căng thẳng: “Lục Huân tới hả?”
Hoắc Tây gác hai chân lên bàn làm việc, cười khẽ: “Đúng vậy! Bọn chị còn uống cà phê, còn ngủ một giấc!”
“Hoắc Tiếu Tây!”
“Không vui hả? Ai bảo Lục Huân thích chị?”
Bên kia khuôn mặt tuấn tú của Lục Thước đỏ lên: “Chị bớt quyến rũ cô ấy đi!”
Hoắc Tây chậc chậc chậc vài tiếng: “Cậu Lục nhà chúng ta thiếu tự tin như thế từ khi nào vậy? Chẳng qua chị cũng nhắc em, bạn gái hiện tại của em là Tư An Nhiên, em nên lo cho cô ta chứ không phải Tiểu Huân nhà chị.”
Lục Thước cười lạnh cúp điện thoại.
Hoắc Tây ném di động, nhún vai nói với thư ký Lưu: “Chơi với nó chả vui!”
Thư ký Lưu phì cười.
Hoắc Tây cằm lấy hồ sơ, vẻ mặt đau đầu: “Cuốn hút quá cũng phiền não ghê! Phụ nữ đề
phòng tôi, đàn ông cũng đề phòng tôi!”
Dạo này Lục Huân rất bận rộn.
Trên tay cô có năm sáu đơn thiết kế đang làm, cái nào cũng giá trị mấy triệu.
Hôm nay cô tới phòng làm việc, đang thảo luận chi tiết với thiết kế phó, trợ lý của cô tới nhẹ giọng nói: “Tổng Giám đốc Lục và cô Tư tới, nói là muốn thử xem váy cưới.”
Lục Huân hơi giật mình.
Mấy ngày qua đi, dường như cô đã quên mất chuyện này.
Ngấn ngơ một lúc, cô lạnh lùng nói: “Mời bọn họ vào phòng chờ tiếp khách, pha hai ly cà phê, một lát nữa tôi tới.”
Trợ lý vội rời đi.
Lục Huân tiếp tục bàn giao xong công việc, lúc này mới điều chỉnh cảm xúc rồi đi qua.
Kỳ thật cũng không có gì khó xử, sớm một ngày, vãn một ngày, hôm nay tóm lại muốn tới.
Lúc cô đi vào, trợ lý đã căng bộ váy cưới và giá áo kia xong.
Tư An Nhiên và Lục Thước ngồi song song, tựa như vợ chồng mới cưới. Thấy Lục Huân tiến vào, Tư An Nhiên cong môi nở nụ cười: “Tiểu
Huân tới rồi sao! Tôi nhìn một hồi, cảm thấy cái váy cưới này được thiết kế không tồi!”
Lục Huân cười nhẹ: “Cô Tư thích là được!”
Tư An Nhiên kéo cánh tay của Lục Thước, nở nụ cười: “Tiếu Huân khách sáo quá! Lục Thước nói cô nên gọi anh ấy là anh, vậy cô cũng nên gọi tôi một tiếng chị dâu chứ!”
Tiếng chị dâu này, Lục Huân không nói được ra miệng.
Trái tim cô không mạnh mẽ như vậy.
Mà Tư An Nhiên lại nhìn cô đầy hùng hổ doạ người, thái độ rất mạnh mẽ.
Cuối cùng Lục Huân mở miệng nói: “Đó là nhờ Tổng Giám đốc Lục cất nhắc! Tôi và anh ấy đều mang Lục, nhưng là người với người cũng phân biệt đắt rẻ sang hèn, không phải ai cũng có thể trèo cao với tới được Tống Giám đốc Lục.”
“Vậy Tiểu Huân cảm thấy tôi trèo cao với tới được không?”
“Duyên trời tác hợp.”
Lục Huân nói xong, mặt không cảm xúc hỏi: “Có thể thử váy cưới chưa? Nếu có chi tiết nào muốn thay đối, chúng ta sẽ sửa xong trong vòng một tuần, sẽ không chậm trễ ngày tốt của hai vị.”
Tư An Nhiên đứng dậy đi tới.
Ánh mắt của Lục Huân dừng lại trên gương mặt Lục Thước, cậu vẫn luôn không lên tiếng.
Đế mặc Tư An Nhiên bắt nạt cô.
Lúc này, Tư An Nhiên vuốt ve lớp vải ren lộng lẫy, cười nhạt: “Thế nhưng tôi cảm thấy cái váy cưới này không phù hợp với tôi lắm! Thiết kế này thích hợp với mấy cô gái hay mơ tưởng, Tiểu Huân, sao tôi lại cảm thấy bộ váy cưới này cô thiết kế cho chính cô vậy, có phải lúc cô thiết kế cũng đang ảo tưởng mình là vợ của Lục Thước không?”
Cô ấy không chỉ nói, lại cầm lấy chiếc váy cưới kia, đặt ở trước mặt Lục Huân khoa tay múa chân.
Vô cùng nhục nhã!
Lục Huân tức giận đến mức môi cũng đang run rẩy: “Nếu cô Tư không hài lòng nói, có thể hủy đơn!”
Tư An Nhiên nhẹ nhàng nói: “Tôi yêu cầu làm lại!”
“Đủ rồi!”
Lục Thước lạnh lùng mở miệng: “Hủy đơn!
Tổn thất của phòng làm việc tôi sẽ bồi thường toàn bộ.”
Cậu nói xong thì đi tới kéo chiếc váy cưới kia xuống một phen.
Ném vào thùng rác.
Thứ này vốn không nên tồn tại, lúc Lục Huân làm cái váy cưới này, rớt bao nhiêu là nước mắt?
Sau khi ném đi, trong lòng cậu mới thoải mái hơn một ít.
Lục Huân có hơi khiếp sợ.
Lục Thước liếc nhìn cô một cái thật sâu, sau đó nói với Tư An Nhiên: “Đi!”
Tư An Nhiên kìm nén lửa giận.
Mãi cho tới khi đi ra bên ngoài, cô ấy mới bùng nổ với cậu: “Lục Thước, anh có ý gì? Chẳng qua tôi chỉ nói cô ta vài câu mà anh đã chịu không nổi rồi sao, hai người mắt đi mày lại ở trước mặt tôi, tôi phải thấy thoải mái hả? Anh nên biết, tôi mới là vợ tương lai của anh.”
Lục Thước châm điếu thuốc lá.
Cậu chậm rãi hút một ngụm, lạnh lùng nhìn cô ấy: “Cô chẳng là gì cả! Tư An Nhiên, nếu cô an phận, không phải chúng ta không thể hợp tác nhưng chỉ dựa vào mối quan hệ hợp tác này mà cô lại dám bắt nạt cô ấy như vậy sao? Đầu óc cô có vấn đề mới cho rằng tòi quan tâm tới cô.”
Cậu dừng một chút: “Chúng ta kết thúc! Không có hôn lễ!”
Nói xong, cậu mở cửa xe, lên xe.
Tư An Nhiên sửng sốt một chút, cô ấy không thể tin được, lập tức tiến lên mở cửa xe cậu ra.
Lục Thước không nhìn cô ây.
Cậu chỉ nhẹ giọng nói: “Là tôi có lỗi với cô ấy! Tôi còn không nỡ lớn tiếng mắng cô ấy, dựa vào cái gì mà cô dám nhục nhã cô ấy như vậy! Tư An Nhiên, cô nên thấy may mắn vì đã đầu thai đúng chỗ.”
Nói xong, đóng cửa xe rầm một tiếng
Ngón tay của Tư An Nhiên bị kẹp một chút, lập tức trở nên bầm tím.
Lục Thước cũng không còn phong độ như trước, trực tiếp lái xe đi.
Sau lưng là tiếng mắng của Tư An Nhiên.
Ước chừng năm phút sau, Lục Khiêm gọi điện thoại tới, giọng điệu có hơi nổi đóa: “Thằng khốn nạn này, hôn nhân là trò đùa sao? Nói không đính hôn là không đính hôn! Mày lập tức trở về cho bổ!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK