Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông thở dài: “Chú Kiều của con có đứa con thất lạc ở bên ngoài, nhưng đừng nói tìm không thấy, chính là tìm được thì sao, với thân phận và địa vị của chú Kiều của con, có thể nhận lại nhau được sao?”

Hoắc Minh không lên tiếng.

Hoắc Chấn Đông bất đắc dĩ cười một tiếng: “Minh à, vụ kiện này con giúp khởi kiện, là chuyện hợp tình hợp lý!”

Ông nhìn Ôn Noãn, giọng nói rất dịu dàng: “Ôn Noãn, chuyện này con phải chịu thiệt một chút! Bác trai bằng lòng bù đắp cho con ở phương diện khác! Nhưng con yên tâm, Minh và Kiều An đã hoàn toàn chấm dứt, về chuyện này con phải tin tưởng Minh.”

Ôn Noãn không phải không biết điều.

Hoắc Chấn Đông là người có thân phận, đối đãi với cô thân mến như vậy.

Thái độ của ông đã gần như xem cô là con dâu. Nếu như cô ngăn cản thì sẽ trở thành người không biết nghĩ cho đại cục.

Nhưng trong lòng Ôn Noãn chính là không tình nguyện.

Tuy nhiên bây giờ cô ngoài việc rộng lượng, không còn lựa chọn nào khác!

Cô nhìn Hoắc Minh, anh cũng đang nhìn cô.

Lúc lâu sau, Ôn Noãn nhẹ nói: “Con tin anh ấy!”

Hoắc Chấn Đông quả thật rất thích Ôn Noãn, bởi vì chuyện này ông rất băn khoăn, liền tặng Ôn Noãn một căn nhà, nhưng Ôn Noãn không lấy!

Bước ra khỏi phòng sách, Hoắc Minh kéo Ôn Noãn lại.

Anh ôm cô vào trong lòng, không nói gì. Ôn Noãn dù sao có chút chịu thiệt.

Hiện giờ là năm mới, hơn nữa đang ở trong nhà của anh, cô không thể tức giận được.

Cô dựa vào vai anh, ngửi mùi kem cạo râu dễ ngửi trên người anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh sẽ về rất muộn sao?”

Chút nữa Hoắc Minh phải đến văn phòng luật.

Chồng Kiều An mời luật sư, đang chờ thương lượng.

Hoắc Minh nghĩ, nói: “Trước bữa cơm chiều, anh sẽ trở về! Anh về cùng ăn cơm với em, sau đó cùng nhau về căn hộ… Ôn Noãn, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta.”

Ôn Noãn cười gượng gạo.

Buổi chiều, Hoắc Minh cùng đi với Hoắc Chấn Đông.

Vốn dĩ bà Hoắc muốn mang hai đứa con ra ngoài, lúc này không còn tâm trạng nữa.

Bầu không khí ở nhà họ Hoắc hơi ngột ngạt.

Ôn Noãn ngồi chờ cả ngày từ sáng đến tối, cũng không chờ được Hoắc Minh trở về.

Nhưng anh có gọi điện, bảo cô ăn cơm trước sau đó bảo tài xế lái xe đưa cô về căn hộ, anh nói anh sẽ về trễ.

Ôn Noãn không hỏi mấy giờ.

Về chuyện liên quan đến Kiều An, cô luôn có vài phần kiêu ngạo và tự tôn.

Tám giờ tối, lúc Ôn Noãn dắt Tiểu Bạch về, bà Hoắc thấy vô cùng có lỗi.

Ôn Noãn cười yếu ớt: “Không sao đâu ạ!”

Trong lòng cô hiểu rõ, cả ngày hôm nay ngoại trừ cay đắng thì vẫn là cay đắng.

Cô bước lên xe.

Tài xế không lái xe ngay, cửa sau xe lại bị kéo ra.

Cố Trường Khanh xuất hiện trong màn đêm.

Tài xế rất biết điều, anh ta nhìn thấy cậu Cố và cô Ôn có chút chuyện, anh ta không nên nhiều chuyện sẽ tốt hơn.

Cố Trường Khanh vịn nóc xe, nhìn Ôn Noãn: “Anh có lời muốn nói với em.”

Tâm trạng của Ôn Noãn không vui, căn bản không muốn để ý đến hắn.

Cố Trường Khanh bắt lấy cánh tay của cô, mạnh mẽ lôi cô ra khỏi xe…


Ban đêm gió thổi rất mạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK