Lại bị Tần Dụ cự tuyệt. Tần Dụ ôm bồn rửa mặt, nhìn mình trong gương…
Đôi mắt đỏ hoe, mặt hơi sưng.
Làm gì có dáng vẻ của cô dâu mới cưới?
Bây giờ, cô gần như đã quên mất cảm giác khi mình yêu Chương Bách Ngôn, cô chỉ nhớ sự bàng hoàng và bối rối trên khuôn mặt anh sau khi Lý Nhàn nhảy lầu... Thực ra cô biết anh không phải là một tên đàn ông cặn bã như vậy.
Sở dĩ anh như vậy là vì anh từng nuôi Lý Nhàn, vì trái tim đã chết.
Anh không yêu cô, cũng chẳng định yêu cô nên người đó mới xuất hiện.
Phải mất một lúc lâu, Tần Dụ nhìn chồng mình trong gương, nhẹ nhàng nói: "Anh đừng lo, em sẽ giúp anh giải quyết quan hệ công chúng nguy hiểm này, nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta phải ký một hợp đồng hôn nhân."
Giọng nói của Tần Dụ mềm mại mà quyến rũ.
Nhưng nghe thật đáng buồn!
Cô nói tiếp: "Chương Bách Ngôn, cuộc đời dài đằng đằng như thế, nhưng con người lại cách bụng. Có bao nhiêu cặp vợ chồng ngủ chung giường mà không bao giờ biết đối phương đang nghĩ gì hay làm gì, giống như bố mẹ em vậy... Cho nên em mới lựa chọn cách bảo toàn bản thân, bảo toàn con của em."
Chương Bách Ngôn chú ý đến cách dùng từ của cô.
Cô nói, con của cô.
Mới ngày thứ hai sau đám cưới, quan hệ của bọn họ đã trở nên như thế này, nhưng Chương Bách Ngôn lại không nói gì. Anh nói được, anh nói anh có thể ký hợp đồng này.
Có lẽ là vì bên cạnh anh không có người thân.
Anh không yêu Tần Dụ, nhưng trong bụng cô là ruột thịt của anh, là người thân duy nhất anh có thể có ở bên cạnh.
Thế là anh đồng ý một cách dứt khoát.
Trên xe đi đến công ty, họ không nói chuyện với nhau, ai nấy đều im lặng.
Đều đang nghĩ đến người trong lòng bọn họ.
Hoặc yêu, hoặc hận...
Xe dừng ở tầng dưới của tập đoàn Bách Ưu, đang lúc chuẩn bị xuống xe, Tần Dụ đột nhiên nói: "Thật ra tên của tập đoàn Bách Ưu là sự kết hợp của Chương Bách Ngôn và Lục U nhỉ. Lúc đó khi sáng lập tập đoàn này, anh đang nhớ cô ấy đúng không? Chương Bách Ngôn, anh đã thích cô ấy như vậy, anh có thể giữ cô ấy trong tim cả đời, em thực sự không bận tâm. Nhưng... anh lại dùng cách như vậy để huỷ diệt sự yêu thích của em."
Khi tình yêu của cô trở nên không đáng một đồng, cô dùng tình yêu này để kiếm lấy tương lai cho đứa con trong bụng mình.
Tần Dụ từ chủ nghĩa lãng mạn đến hiện thực chỉ trong hai ngày.
Chương Bách Ngôn không phủ nhận.
Anh nhẹ nhàng nói xin lỗi với cô, đôi mắt Tần Dụ nóng bừng nhưng vẫn không khóc... Khóc cái gì chứ? Đứa con trong bụng cô sắp có 51% quyền thừa kế cổ phần, trị giá hàng trăm tỷ. Người làm mẹ như cô cũng quý nhờ con, còn gì nữa mà buồn phiền.
Đây là ước mơ của rất nhiều người trong cuộc đời này.
Có điều đó không phải giấc mơ của Tần Dụ, cô cảm thấy mình thật đáng thương.
Khi bọn họ đến phòng họp, luật sư đã đến từ lâu, chuẩn bị tài liệu theo lời dặn dò của Chương Bách Ngôn. Ngoài dự đoán của Tần Dụ, quyền thừa kế Bách Ưu… Nói thẳng ra, di chúc của Chương Bách Ngôn được chia thành ba phần.
Đứa con hợp pháp của bọn họ chiếm 51%.
Lục Hồi, con của Lục U, chiếm 30%.
19% còn lại được Chương Bách Ngôn để lại cho Tần Dụ, vợ hợp pháp của anh.
Tần Dụ lẳng lặng nhìn.
Cô biết đây là Chương Bách Ngôn đền bù cho cô, bởi vì anh không thể yêu cô, vì ngày cưới đã xảy ra chuyện như vậy, sau này có thể anh sẽ phải dây dưa với người tên Lý Nhàn đó.
Thế nên, đây là sự đền bù.
Tần Dụ không từ chối, nhưng khi ký tên, hai mắt cô lại nóng rát. Cô biết mình đang ký cái gì, cô biết mình đã bán đi tình cảm và cuộc hôn nhân của chính bản thân.
Ký xong, những ngón tay mảnh khảnh của cô khẽ run lên.
Chương Bách Ngôn lặng lẽ nhìn cô.