Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn hoa quả xong, Tần Dụ để cậu ngủ trưa, còn mình thì đi tới công ty dịch vụ, nhờ bên đó hỗ trợ tìm người giúp việc phù hợp, mức tiền lương cô đưa ra vẫn nằm trong khoảng mười nghìn tệ, bên kia nói gần đây nhu cầu dùng giúp việc tăng cao nên có thể phải chờ nửa tháng. Hiện tại Tần Dụ mới mang thai hơn sáu tháng, cô nghĩ mình có thể chờ được.

Khi quay về, cô cũng gặp thím giúp việc kia.

Mấy người giúp việc đang tắm nắng trong khu nhà, cắn hạt dưa nói xấu thiên hạ.

Thím giúp việc kia vừa cắn hạt dưa vừa kể chuyện về một người chủ của mình, kể tới sinh động như thật [Tôi nói với các bà này, người chủ trước của tôi thực sự rất đáng tiếc! Cô gái kia từ đầu đến chân đều là dáng vẻ khuê các lá ngọc cành vàng, mười ngón tay không dính nước xuân, khỏi phải nói là được chiều chuộng tới mức nào, đáng tiếc là tìm phải một người đàn ông chẳng có gì đặc sắc, chẳng những không có gì đặc sắc, người đàn ông kia còn mang con riêng của mình về cho cô gái nuôi dưỡng! Người đàn ông đó nhìn cũng ra hình ra dáng phết, không thể tưởng tượng nổi là lại có thể làm ra loại chuyện cầm thú như thế, cô gái kia cũng chấp nhận, cam tâm tình nguyện giúp cậu ta nuôi dưỡng đứa trẻ… Đêm qua không phải thằng nhóc đó bị ốm sao? Người đàn ông kia không trở về, cô gái kia phải gắng gượng đỡ thằng nhóc… Cô ấy đỡ được, chứ tôi không chịu nổi!]

Thím giúp việc mặt mày hớn hở [May mà tôi chạy nhanh! Chỉ cần tôi tình nguyện chịu khổ thôi, chắc chắn tôi sẽ phải chịu mãi!]

Ban đầu mấy người giúp việc còn lại muốn phụ họa theo bà ta, nhưng lại nhìn thấy Tần Dụ.

Thím giúp việc kia quay đầu lại…

Mặc bà ta cứng đờ, co rút, sau đó nở một nụ cười miễn cưỡng: “Là bà Chương à? Trùng hợp quá!”

Tần Dụ cười nhạt: “Đúng là rất trùng hợp! Không ngờ lại gặp đúng lúc thím đang nói về tôi! Nhưng mà thím nói sai rồi, Tần Phấn là em trai của tôi, là con của bố tôi, thằng bé không phải con của ngài Chương!”

Vẻ mặt của thím giúp việc trở nên kỳ quái.

Mấy người giúp việc khác thấy thế liền thu dọn hạt dưa, kiếm cớ rời đi.

Tần Dụ cũng không phải kiểu người thích gây khó dễ cho người khác, lại càng không làm gì hung ác với người ta, cô không định nói thêm, chuẩn bị trở về… Thím giúp việc kia gọi cô lại, trái lại còn thẳng thắn thành khẩn nói với cô: “Bà Chương, cô đừng trách tôi nói sự thật, những người làm giúp việc chúng tôi sợ nhất những gia đình nào nhiều trẻ con, nhiều phụ nữ có thai… Tôi thực sự không phải người ham giàu sợ nghèo đâu.”

Bà ta nói rất nhiều, Tần dụ chỉ cười nhạt: “Tôi có thể hiểu được! Vẫn rất cảm ơn thím về chuyện đêm qua!”

Cô nói rất chân thành, nhưng thím giúp việc kia lại ghi thù trong lòng.

Bà ta cảm thấy lời mình nói đã bị Tần Dụ nghe thấy, Tần Dụ sẽ khinh thường bà ta, mang thù oán với bà ta!

Vì vậy từ ngày hôm đó, mặc dù sống trong hai căn nhà đối diện nhau, dù có thường xuyên gặp mặt thì thím giúp việc kia cũng coi như không quen biết… Điều này khiến trong lòng Tần Dụ có chút lạnh lẽo, càng khiến cô cảm nhận rõ tình người mỏng manh, cũng may bên cạnh cô còn có Tiểu Tần Phấn.

Tiểu Tần Phấn chăm chỉ ngoan ngoãn, tự làm bài tập, còn làm khá tốt.

Thời tiết lạnh dần, thỉnh thoảng khi tỉnh giấc giữa đêm, cô sẽ thấy Tiểu Tần Phấn lén chui xuống dưới chân cô ngủ, cơ thể nhỏ bé của cậu nóng hầm hập, khiến mắt cô cũng thấy cay cay… Trời mưa trời nắng, Tần Dụ nghĩ có một người như vậy ở bên cạnh cũng không tệ.

Cuối tuần, cô đưa Tiểu Tần Phấn đi thắp hương cho mẹ cậu và cả bố mẹ cô.

Cô đồng ý nuôi dưỡng đứa trẻ này, ân oán cả một thế hệ coi như kết thúc, còn tiếp tục hận thù cũng có ý nghĩa gì nữa đâu?

Đầu mùa đông, ngày đông xơ xác tiêu điều.

Trong nghĩa trang, Tiểu Tần Phấn kéo tay Tần Dụ, cậu nhìn thấy mẹ mình.

Ký ức đã rất xa.

Người bên cạnh dường như có thể thay thế mẹ, trở thành kỷ niệm ấm áp nhất của cậu.

Hai người dựa vào nhau.

Tần Dụ mang đến cho mẹ một bó hoa cúc dại, cô nhẹ nhàng phủi sạch bụi phủ trên di ảnh của bà ấy… Trong lòng cô lặng lẽ cảm ơn mẹ đã giữ Tiểu Tần Phấn lại, không đánh mất lý trí mà đưa một đứa trẻ vô tội theo cùng, cô cảm ơn mẹ đã để Tiểu Tần Phấn lại cho cô.

Cho dù là vì cô đơn hay vì lí do gì khác.

Hai người họ sống nương tựa lẫn nhau!

Khi trở về, hai người đi phương tiện công cộng, Tiểu Tần Phấn rất ngọt miệng, ngoại hình lại xinh trai, thấy không còn chỗ ngồi, cậu liền xin người khác nhường một chỗ cho Tần Dụ, nói Tần Dụ đã mang thai bảy tháng… Mọi người xung quanh cũng khen ngợi cậu còn nhỏ mà đã hiểu chuyện, con người vừa đẹp trai vừa lịch sự, nói Tần dụ có một đứa con ngoan.

Tần Dụ không phủ nhận.

Độ tuổi này của cô quả thực rất giống mẹ của Tiểu Tần Phấn chứ không phải chị gái.

Tiểu Tần Phấn lại đỏ mặt, xấu hổ kéo tay cô, dựa vào chân cô… Tới khi hai người về tới nhà lại bất ngờ phát hiện xe của Chương Bách Ngôn đang đỗ dưới tầng.

Tần Dụ nhẹ nhàng chớp mắt: Anh đã về rồi?

Tiểu Tần Phấn ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt ánh lên sự vui vẻ, Tần Dụ cười với cậu: “Chúng ta về nhà xem thử?”

Đến nhà, mở cửa.

Quả nhiên, một chiếc va ly đặt giữa phòng khách, đúng là vali của Chương Bách Ngôn.

Người kia đang đứng nấu cơm trong bếp, thịt và rau củ được thái gọn gàng, dầu trong chảo đang sôi sùng sục… Mà bóng lưng của anh, nhìn có vẻ lại gầy hơn một chút.

Tần Dụ khẽ chớp mắt, xua đi một chút ẩm ướt trong mắt, nhẹ giọng nói: “Chương Bách Ngôn, sao anh lại về rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK