Cố Vân Phàm nghiêng đầu.
Lúc sau, ông ta cười nhẹ nói: "Không phải!"
Sau đó ông ta làm như vô ý hỏi: "Dạo này cô ấy thế nào?"
Trong lòng An Nhiên biết tỏng, tổng giám đốc Cố chỉ cứng miệng thôi, chắc là lần trước ở thành phố B bị từ chối triệt để, nên mới nghĩ cách bảo Hoắc Doãn Tư giúp đỡ.
An Nhiên nhẹ nhàng nói: "Cô ấy rất khỏe! Chỉ có điều tháng trước ông Lý qua đời, bây giờ trong nhà chỉ còn lại bà Lý và cô ấy, nhà có hai người nói chung là quạnh quẽ! Bà Lý tâm trạng không tốt, trút giận lên cô ấy cũng là chuyện thường xuyên xảy ra."
Cố Vân Phàm nghe xong thì lo đến phát bực: "Mẹ cô ấy lại đánh cô ấy nữa à?"
An Nhiên không nói gì.
Cố Vân Phàm không hỏi tiếp nữa, ông ta cũng biết An Nhiên cũng không tiện nhúng tay quá nhiều vào chuyện gia đình nhà họ Lý.
Hai người im lặng một lúc, Cố Vân Phàm nói: "Cô quản lý công ty chi nhánh rất tốt, bên tổng công ty rất hài lòng về cô! An Nhiên... nếu cô đồng ý, tổng công ty ở thành phố H sẽ có một vị trí cho cô, tôi sẽ đãi ngộ hết mức cho cô, cổ phần và lương hàng năm đều sẽ cao hơn bên thành phố B nhiều, nhưng nếu cô muốn ở lại thành phố B thì coi như tôi chưa nói gì."
An Nhiên cười nhẹ: "Tổng giám đốc Cố, tôi suy nghĩ một chút đã!"
Cố Vân Phàm nhắm mắt lại, nhắm mắt nhưỡng thần.
Một tờ văn kiện điều chuyển công tác được đặt vào tay An Nhiên...
An Nhiên đưa Cố Vân Phàm đến khách sạn, rồi bắt xe về công ty.
Cả buổi chiều, cô ấy ngồi trong văn phòng, lẳng lặng nhìn tờ văn kiện trước mặt, nói thật sức hấp dẫn của tờ văn kiện này rất lớn, nhân viên cấp cao ở tổng công ty Cố Thị có lương hàng năm và cổ phần cộng lại ít nhất cũng phải được ba bốn nghìn vạn.
So với chức vụ ở thành phố B thì cao hơn mấy bậc liền.
Nếu An Nhiên đồng ý, cơ bản dựa vào bản thân là có thể thực hiện được việc nhảy lên tầng lớp khác, Lâm Hi và cả đám dì Lâm cũng có thể được chăm sóc tốt.
Nếu mà là trước đây, chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý ngay lập tức.
Nhưng bây giờ cô ấy lại do dự, tuy cô ấy và Hoắc Doãn Tư chưa giống như trước đây, nhưng bọn họ sống chung rất vui vẻ.
Thiếu đi sự kề cận của anh ấy,
Bọn họ cùng nhau nuôi dạy con cái, thi thoảng rảnh rỗi sẽ đến căn hộ riêng cùng nhau ăn bữa cơm, rồi lên giường gì gì đó, tuy không thường xuyên nhưng cũng không khác yêu đương là mấy.
An Nhiên muốn cân nhắc về cảm nhận của Hoắc Doãn Tư.
Đang thất thần, điện thoại để trên bàn reo lên, xem thì thấy cuộc gọi này là của vợ Lâm Bâm và cũng chính là chị dâu Thục Phân gọi tới, An Nhiên khá thân với cô ta: "Chị dâu, chị định bảo em đi đón Nữu Nữu à?"
Đầu dây bên kia, chị dâu Thục Phân khóc không thành tiếng.
Nói cũng không nói được, chỉ ấp úng: "An Nhiên, anh em... anh ấy..."
An Nhiên đoán là đã xảy ra chuyện lớn, cô ấy vội vàng trấn an chị dâu Thục Phân: "Có chuyện gì từ từ nói! Đừng gấp, có chuyện em sẽ nghĩ cách giúp chị!"
Chị dâu Thục Phân đau đớn khóc thành tiếng: "Anh em gây ra họa lớn rồi! An Nhiên, em về đây một chuyến được không!"
An Nhiên đã đứng lên rồi: "Em về ngay đây!"
An Nhiên cầm chìa khóa xe rồi đi ra ngoài.
Tờ công văn điều chuyển công tác kia, nằm yên trên bàn...
Nửa tiếng sau.
Hoắc Doãn Tư có buổi xã giao ở gần đây, bèn muốn qua đây thăm An Nhiên, uống ly cà phê gì đó với tổng giám đốc An... nhưng sau khi anh ấy tới, thư ký lại bảo tổng giám đốc An đã ra ngoài rồi.
Hoắc Doãn Tư khẽ nhíu mày, nhưng anh ấy vẫn hỏi: "Tôi vào văn phòng cô ấy đợi!"
Anh ấy có thân phận đặc biệt, tuy là chủ tịch của tập đoàn Hoắc Thị, nhưng anh ấy cũng là bạn trai... của tổng giám đốc An, thư ký không dám ngăn nên đành phải để anh ấy đi vào, Hoắc Doãn Tư đi vào văn phòng này, anh thấy khá mới lạ.
Phòng làm việc của tổng giám đốc An.
Sau khi ngắm nghía khắp nơi, ánh mắt anh ấy rơi vào tờ công văn trên bàn làm việc.
Ngón tay thon dài nhặt lên, rồi liếc mắt nhìn.
Tổng giám đốc An... lại thăng chức rồi!
...
An Nhiên lái xe tới căn hộ ngày trước, bây giờ vợ chồng Lâm Bân đang sống ở đó.
Mở cửa ra, dì Lâm đang ở cùng chị dâu Thục Phân.
Người đã mất bình tĩnh rồi, lúc trông thấy An Nhiên cô ta muốn đứng dậy nhưng chân tê không đứng được, cô ta khàn giọng nói: "Xin lỗi An Nhiên, chị không biết còn có thể mời ai giúp nữa."
An Nhiên vội vàng đỡ cô ta.
Dì Lâm cũng không kìm được lau nước mắt, bà kể với An Nhiên: "Hơn nửa năm nay dì thấy anh cháu kiếm tiền nhanh, thi thoảng dì có nhắc nhở mấy câu nó cũng không nghe, cứ tưởng tìm được chỗ dựa vững chắc thì sau này sẽ kiếm được núi vàng núi bạc, ai ngờ lần này thì ướt giày rồi, nó lấy của ông chủ người ta một lượng hàng, giá trị ít nhất cũng lên đến hơn một nghìn vạn tệ, nhưng trên đường đi bị ngâm nước, toàn bộ hỏng hết lỗ sạch rồi!"
"Bây giờ người ta giữ nó ở đó, không cho về!"
"Dì không tiếc nó, dì chỉ thương Thục Phân và Nữu Nữu."
Dì Lâm hận thật sự!
Bà ấy thà là con trai mình làm khuân vác vất vả một tí, xong nuôi được vợ và con là được rồi, nhưng hắn cứ đòi đi kiếm số tiền kia, An Nhiên đã nhắc nhở nhiều lần hắn cũng không nghe lọt tai.