Thành phố c, trời trong xanh.
Trước cửa nhà họ Lục, có một chiếc xe màu đen bóng loáng đang lái vào.
Xe từ từ dừng lại.
Một thân hình thon dài từ trên xe bước xuống, người giúp việc thấy anh lập tức cung kính chào hỏi: “Chào cậu!”
Hoắc Minh nhíu mày: “ống Lục của các người đâu?”
Người giúp việc thấy vẻ mặt anh không tốt lắm, không biết đáp lại thế nào.
Lục Khiêm vừa lúc đi ra thì thấy Hoắc Minh, rất thản nhiên hỏi: “Sao mới sáng sớm đã tới đây?”
Hoắc Minh nghiến răng.
Anh cười khấy: “Đương nhiên là tới tìm cậu rồi!”
Lục Khiêm nhìn đồng hồ: “Không đúng lúc lắm, lát nữa tôi có cuộc họp, tài xế đang chờ!”
Hoắc Minh ngăn ông ấy lại, cười dửng dưng nói: “Không tổn nhiều thời gian của cậu đâu, nói chuyện xong rồi đi cũng không muộn!”
Lục Khiêm nhíu mày.
Hoắc Minh cúi đầu châm điếu thuốc lá, chậm rãi hút vài hơi, mới bóp lấy điếu thuốc, giọng nói nhạt nhẽo: “Tôi muốn nói chuyện với ông Lục về Minh Châu!”
Ông Lục?
Lục Khiêm liếc mắt cho thư ký bên cạnh lui ra, còn bảo người giúp việc đi chỗ khác.
Đến khi không còn ai, Lục Khiêm cũng châm một điếu thuốc lá.
Ông ấy đứng ở đầu gió, khói thuốc vừa bốc lên lại tản đi, khuôn mặt đẹp trai kia lúc thì rõ ràng lúc thì mơ hồ.
Hồi lâu sau, ông ấy khàn giọng hỏi: “Cô ấy giờ thế nào?”
Hoắc Minh cười lạnh nói: “Một cô gái ba mươi mốt tuối, không về nhà không kết hôn, thuê một căn phòng tồi tàn bốn mươi mét vuông ở bên ngoài… ông Lục, ông cảm thấy giờ con bé ra sao?”
Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc của Lục Khiêm khẽ run rấy.
Ông ấy vốn đứng ở địa vị cao, từ trước đến nay vui buồn đều không để lộ.
Đã hơn hai năm trôi qua, khi nghe được tin tức của người nọ, ông vẫn không thể khiến lòng mình bình tĩnh được.
ông ấy đoán Hoắc Minh biết chuyện gì đó!
Giọng nói Lục Khiêm càng thêm khàn đặc: “Cô ấy… vì sao không về nhà?”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm ông ấy, ánh mắt hung ác như muốn xé nát ông ấy ra.
Đúng, anh tới tìm Lục Khiêm tính số!
Nhưng anh không có ý định nói ra sự tồn tại của Thước Thước, Hoắc Minh Châu, là thiên kim Hoắc gia, là em gái Hoắc Minh, không có lý gì lại lợi dụng một đứa nhỏ đế lấy lòng đàn ỏng…
Anh nhìn chằm chằm Lục Khiêm, chậm rãi hỏi: “Ông ‘ngủ’ với con bé bao lâu?”
Lục Khiêm giật mình.
Chuyện giấu diếm ba năm, cuối cùng cũng lộ rồi.
Ông ấy rít mạnh một hơi thuốc, mới từ từ nói: “Hơn nửa năm! Khoảng thời gian òn Noãn ở bệnh viện thì bắt đầu… sau đó liên tục qua lại hơn nửa năm.”
Hoắc Minh nhớ lại.
Nửa năm sau đó, ôn Noãn ra nước ngoài, mà hình như Lục Khiêm luôn đi công tác ở thành phố B.
Thì ra là thế.
Hoắc Minh bật cười thành tiếng: “ông Lục trước khi làm chuyện như vậy, có nghĩtới bản thân mình bao nhiêu tuối, Minh Châu bao nhiêu tuối không… Giữa hai nhà chúng ta còn là mối quan hệ thông gia! Đúng, đương nhiên ông không cần để ý những thứ này, bởi vì ông ngủ với con bé cũng chẳng phạm pháp, nhưng… ông tự hỏi lương tâm của mình đi, ông “ngủ” với con bé nhiều lần như vậy, có một lần nào là vì muốn cưới con bé hay không? Có lần nào không phải là vì thỏa mãn nhu cầu tình dục của ông không?”
Ánh mắt Lục Khiêm lặng xuống.
Ông ấy không thế phản bác!
Hoắc Minh bóp điếu thuốc, cởi áo khoác rồi tiện tay ném qua một bên, bắt đầu xắn tay áo sơ mi lên.
Anh cười gằn: “Nói không nên lời đúng không?”
Lục Khiêm cau mày: “Cậu muốn đánh nhau với tôi?”
Hoắc Minh càng cười lạnh lẽo: “ông Lục có ý kiến gì sao? Tôi nói cho ông biết… thân phận hiện tại của tôi là anh trai của Hoắc Minh Châu, con bé ngây thơ nhát gan nhưng tôi không phải người dễ bị lừa gạt, bây giờ tôi hỏi ông, ông tính toán thế nào?”
Lục Khiêm từ trước đến nay rất quyết đoán.
Lúc trước ông và Hoắc Minh châu không thể ở bên nhau, bây giờ đã xa nhau hơn hai năm, càng không cần thiết phải kéo cô ấy vào cuộc sống phức tạp của ông nữa.
Ông ấy lẳng lặng tắt điếu thuốc rồi nói: “Tôi với cô ấy không thể ở bên nhau!”
Hoắc Minh đấm tới, không hề nế tình.
Lục Khiêm chịu cú đấm này, cú đấm chạm vào mặt, gò má của ông ấy nhanh chóng bầm tím.
Khớp tay Hoắc Minh hơi sưng, nhưng anh lại đấm thêm một cú.
Lúc này, thư ký Liễu trốn ở một bên bước nhanh về phía trước, đưa tay ra khuyên nhủ: “Tống Giám đốc Hoắc bớt giận! Ngài và ông Lục đều là người một nhà, sáng sớm đừng nóng giận.”
Hoắc Minh đấy anh ta ra, lại đánh nhau với Lục Khiêm.
“Tên khốn kiếp! Em gái của tôi nhỏ hơn ông mười sáu tuổi!”
“Sao ông có thể ra tay được?”
“Còn cậu tốt lắm sao?”
“Những chuyện cậu làm với ôn Noãn, muốn tôi kể lại một lần không?”
“Trước tiên lau sạch cái rắm của ông đi!”
ông một đấm tôi một đá! Ai cũng không nương tay!
Người giúp việc trong nhà đứng nhìn từ xa, đều biết là anh đánh nhau với ông Lục, nhưng không rõ lý do vì sao!
Thư ký Liễu nhanh trí chạy vội vào nhà gọi người tới giúp, anh ta mời bà cụ Lục tới.
Bà cụ Lục vội vàng đi đến.
Vừa đến thì thấy con trai cùng cháu rể của mình đang đánh nhau tơi bời. cả hai đánh rất dữ dội, trên mặt trên người đều bị thương.
“Dừng tay!” Bà cụ Lục giận dữ quát một tiếng.
Lục Khiêm dừng tay trước, ông ấy lui ra phía sau một bước nhìn Hoắc Minh: “Có việc hôm khác hẵng nói, bây giờ tôi phải đi họp!”
Hoắc Minh lau vết máu trên khóe miệng, giễu cợt: “Dáng vẻ bây giờ của ông Lục đi họp được sao? Không sợ người khác cười vào mặt à, ảnh hưởng đến hình tượng hoàn hảo của ông Lục đây?”
Lục Khiêm:…
Bà cụ Lục đứng ở giữa bọn họ răn dạy con trai: “Con bao nhiêu tuổi, Hoắc Minh bao nhiêu tuổi, bình thường con là người rất chững chạc, sao lại ra tay với bề dưới? Còn ở trước mặt của người giúp việc làm thế nữa, sao này làm sao quản lý được bọn họ?”
Hiển nhiên bà ấy đang thiên vị.
Lục Khiêm ở trong lòng ân cần thăm hỏi tố tiên Hoắc Minh, nhỏ nhẹ lừa gạt mẹ mình: “Vì chuyện của ôn Noãn! Mẹ, mẹ đừng lo mấy chuyện này!”
Bà cụ Lục không đồng ý: “Hiện tại vợ chồng son người ta không phải khá tốt à?”
Lục Khiêm sờ mũi.
Hoắc Minh đỡ bà ngồi xuống, anh rất được lòng bà, cho nên lúc này thẳng thắn vạch trần lão già kia: “ông ấy cùng em gái cháu… yêu đương hơn nửa năm!”
Lục Khiêm:…
Bà cụ Lục choáng váng.
Bà cầm lấy cây gậy thẳng tay đánh con trai mình, miệng thì răn dạy: “Con nói cho mẹ biết có chuyện này hay không? Có phải hay không? Mẹ nãy giờ đã thấy lạ rồi, bình thường con hay tỏ vẻ uy phong với Hoắc Minh, nhưng hôm nay lại nín nhịn không lên tiếng, thì ra là làm chuyện không biết xấu hổ… Hôm nay mẹ phải đánh chết con để tạ tội với bố mẹ nhà người ta!”
Bà đánh rất mạnh.
Sau lưng Lục Khiêm bị đánh vài cái, đau rát.
Từ trước đến nay ông ấy rất hiếu thảo, nên không dám lại khiến cho bà tức giận, lập tức quỳ xuống: “Là lỗi của con, là do con không biết kiềm chế, nhưng… con với cô ấy không hợp nhau.”
Bà cụ Lục khẽ giật mình.
Bà thật không ngờ con trai lại thẳng thắn thừa nhận.
Bà im lặng một lúc lâu mới khẽ nói: “Một lần là do không kiềm chế được, còn việc con qua lại với con bé suốt nửa năm thì sao, phải nói thế nào đây? Lục Khiêm, bản lĩnh và sức hút của con thì tự con biết, cô gái nhỏ rất dễ dàng thích con, con nói không cần người ta thì không cần, con nói xem sau này người ta… phải làm sao đây?”
Bà cực kỳ thất vọng, đứng dậy muốn trở về.
Hoắc Minh vội vàng đỡ bà dậy.
Bà cụ nhìn anh chăm chú, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai, bà sẽ tự mình đến thành phố B tạ tội với bố mẹ cháu, tạ tội với cô bé kia! Chuyện này là do Lục Khiêm sai, bà nhất định sẽ cho nhà cháu một lời giải thích đàng hoàng.”
Hoắc Minh mang theo lòng đầy căm tức đến.
Nhưng lúc này, trong lòng anh dịu lại, chủ động nói: “Cháu cũng hơi xúc động.”
Bà cụ Lục lắc đầu: “Cháu ra mặt vì em gái thì có lỗi gì đâu!”
Hoắc Minh nhỏ giọng nói: “Cháu cũng không muốn cưỡng ép cái gì, chỉ muốn cậu bày tỏ thái độ, nếu cậu không có ý với Minh Châu, thì sau này… Cháu sẽ sắp xếp cho Minh Châu đi xem mắt.”
Trong lòng Lục Khiêm nhói lên.
Xem mắt…
Hai chữ này như một tảng đá ném xuống mặt hồ bình tĩnh không gợn sóng trong lòng ông ây.
Xao động bất an!
Hoắc Minh tỉnh táo lại, anh đứng trước mặt Lục Khiêm, dùng giọng điệu trần thuật nói: “Con bé không nói gì, nhưng cháu có thể cảm giác được con bé rất thích cậu, hơn nữa còn bị tốn thương rất nhiều! Nếu bây giờ cậu nhìn thấy con bé, cậu chắc chắn sẽ không nhận ra… Cậu, Minh Châu được nhà họ Hoắc cưng chiều từ nhỏ đến lớn, con bé chưa từng rửa cái bát nào, chưa từng làm việc nhà, nhưng con bé… nhưng con bé lại…”
Giọng Hoắc Minh nghẹn ngào.
Anh cố gắng bình tĩnh một chút, mới nhỏ giọng nói: “Nếu cậu không cần con bé thì đừng quấy rầy con bé nữa!”
Lòng Lục Khiêm lặng như nước.
Ông ấy đã từng… rất yêu thích cô gái ngây thơ kia.
Bọn họ chia tay, vì ông ấy cảm thấy không hợp.
Hiện giờ chuyện cũ bị đào bới, trong lòng ông không phải không muốn gặp cô ấy một lần, nhưng gặp mặt thì làm gì? Từ hơn hai năm trước, bọn họ đã đi vào ngõ cụt.
Lục Khiêm khẽ lên tiếng: “Là tôi đã phụ lòng cô ấy! Nói với cô ấy, cô ấy muốn bồi thường thế nào cũng được.”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh cười khẩy: “Nhà họ Hoắc chúng tôi không cần bồi thường gì cả, tôi chỉ muốn một câu nói của ông Lục mà thôi! Bây giờ ông Lục nói không thích hợp, vậy tôi yên tâm rồi! Sau khi trở về, tôi sẽ nói với cô em gái ngốc nghếch kia thừa dịp tình cảm không sâu sắc lắm nên dập tắt hy vọng đi, sau đó ngoan ngão đi xem mắt… Có lẽ sẽ không bao giờ gặp phải một người như ông Lục nữa, nhưng muốn tìm một người thật sự yêu thương con bé thì không hề khó!”
Nói xong, Hoắc Minh quay đầu bước đi…
Lục Khiêm đứng ở nơi đó, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Thư ký Liễu cân nhắc một lát mới nhỏ giọng nói: “Ông Lục chuẩn bị lại một chút đi! Lát nữa phải họp rồi!”
Lục Khiêm vẫn ngấn ngơ.
Không biết qua bao lâu, ông ấy nối cáu: “Họp cái rắm, ông đây ngay cả quyền tự do thích một người phụ nữ cũng không có, còn họp cái gì nữa?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK