Hoắc Minh nói như vậy, thư ký Trương cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Cô ấy cảm thấy luật sư Hoắc đang cố ý.
Thư ký Trương ra ngoài, Hoắc Minh lấy điện thoại ra, mở thư viện ảnh, trong đó có một bức ảnh Ôn Noãn đang ngồi chơi đàn, bình yên mà xinh đẹp… Anh nhìn hồi lâu mới chợt nghĩ ra, trước đây hai người họ thân mật đến vậy mà ngay cả một bức ảnh chụp chung với nhau cũng không có.
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh.
Suốt mấy ngày nay, Ôn Noãn phớt lờ anh, không thèm quan tâm đến anh, chẳng qua vẫn còn hận anh.
Hận anh đêm hôm đó đã nói những lời như vậy.
Hận anh không ở bên cạnh cô những khi cô cần.
Hận anh đuổi cùng giết tận nhà họ Khương!
Thế nhưng cô không biết, cho dù cô có không đồng ý, anh cũng sẽ không thực sự làm gì Khương Minh. Sự thỏa hiệp quá dễ dàng của cô chứng minh cô không hề tin tưởng anh.
Hoắc Minh nở nụ cười chua xót. Anh đáng bị như vậy!
…
Sau khi tan tầm, anh lái xe đến trung tâm âm nhạc của cô.
Ôn Noãn cũng vừa mới tan làm, đang ngồi trong chiếc BMW mới màu sâm banh. Cô không thể tự lái xe nên tài xế đang ngồi phía trước cô.
Cách một lớp kính thủy tinh, Hoắc Minh không thể nhìn rõ mặt của tài xế.
Nhưng anh cảm thấy đó là một người đàn ông trẻ có ngoại hình không tồi, hơn nữa dáng người khá cao…
Trong lòng Hoắc Minh hơi khó chịu.
Thế nhưng tự anh phải tiêu hóa hết cảm giác khó chịu này. Chuyện Ôn Noãn không thể tự lái xe là do anh gián tiếp gây ra, lại cộng thêm chuyện của Khương Duệ khiến anh không dám tùy tiện can thiệp vào việc riêng của cô nữa.
Lúc này, chiếc BMW chậm rãi đi qua, cửa sổ xe phía sau mở ra, anh có thể nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Noãn, thậm chí còn có thể nghe thấy cô đang nói chuyện với người trước mặt, giọng nói rất dịu dàng.
Hoắc Minh ngồi im không nhúc nhích.
Một lúc sau, anh gửi tin nhắn Zalo cho Ôn Noãn [Tài xế cần phải nhận người trẻ tuổi như vậy sao?]
Rất lâu sau Ôn Noãn cũng không trả lời.
Anh không nhịn được hỏi lại, bị Ôn Noãn kéo vào danh sách chặn.
…
Chu Mộ Ngôn lái xe.
Thực ra cậu ta đã nhìn thấy tên luật sư Hoắc giả vờ đạo mạo kia rồi, nhìn thấy anh như vậy thật sự vô cùng hả hê. Cậu ta cố ý nói: “Người đàn ông lái chiếc xe Bentley màu vàng kim vừa rồi là người đàn ông trước đây của cô hả?”
“Chia tay rồi!”
Ôn Noãn lại hỏi: “Sao cậu biết?”
Chu Mộ Ngôn liếm môi dưới, hưng phấn nói: “Ông đây từng có xích mích với anh ta!”
Nếu như bình thường, Ôn Noãn chắc chắn đã trừ của cậu ta một trăm tệ, thế nhưng bây giờ cô lại không nói gì, vì vậy con sói nhỏ đoán được: “Xem ra cô rất thích anh ta! Ha… Cô đừng thấy bây giờ anh ta mặt người dạ thú như thế, đám luật sư bọn họ chuyên đi làm chuyện thất đức, chắc chắn chưa tròn ba mươi lăm tuổi là trọc.”
Ôn Noãn không để ý tới cậu ta.
Chu Mộ Ngôn vuốt chiếc cằm xinh đẹp của mình, lầm bầm: “So với anh ta, sức quyến rũ của ông đây không chỗ nào là không có!”
…
Ngày tiếp theo, Ôn Noãn cho cậu ta thỏa sức phát huy sự quyến rũ của mình.
Trung tâm âm nhạc của cô khá cao cấp, có một gian riêng làm quán cà phê cho các bậc phụ huynh vào nghỉ ngơi, cung cấp cà phê và bánh ngọt mỗi ngày.
Thế nhưng việc kinh doanh lại không mấy khả quan.
Ôn Noãn sắp xếp cho Chu Mộ Ngôn đến đó: “Về sau lúc nào tôi không cần dùng đến xe, cậu cứ ngồi bên đó nghỉ ngơi.”
Con sói nhỏ ngồi được nửa ngày thì bỏ chạy.