Đôi mắt của Minh Châu đỏ bừng, cô đối xử với bà cụ như mẹ ruột, đi tới õng ẹo làm nũng: “Con đói bụng rồi, có hoành thánh không ạ, muốn bỏ cả rau thơm nữa.”
Bà cụ lau mắt rồi cười.
“Sao có thể không có! Thịt viên cũng gói cho con rồi, nhưng mà mèo con thích ăn vụng đừng để bị bỏng, bằng không lại có người phải đau lòng.”
Minh Châu cười ngượng ngùng.
Buổi nói chuyện hài hòa yêu thương nhưng cũng gợi lên rất nhiều chuyện cũ.
Những ngọt ngào, không vui đều nảy lên trong lòng.
Trong đêm đoàn viên ấy, nhìn mà thấy suy nghĩ muôn vàn.
Bà cụ chăm sóc bọn nhỏ.
Bà tắm rửa cho Tiểu Lục U, đặt một cái bồn tắm nhỏ ở trong sân, giăng một cái khăn tắm ra.
Cả người Tiểu Lục U trần truồng, nằm ở phía trên vô cùng sung sướng.
Bà cụ tắm rửa thơm tho cho cô bé.
Tiểu Lục Thước ở bên cạnh thêm nước.
Minh Châu vùi đầu ăn hoành thánh, lúc ăn một nửa, Lục Khiêm lại cầm chén đi mất.
“Cơm chiều ăn nhiều rồi! Bây giờ lại ăn nhiều như vậy, không sợ nê bụng hả!”
Nói xong, chính ông lại ngồi xuống bắt đầu ăn chén hoành thánh kia.
Minh Châu ngại ngùng.
Cô nói: “Không phải em sợ bà cụ đau lòng sao!”
Lục Khiêm cười: “Ăn cho béo rồi em lại khóc!”
Lời này vô cùng dịu dàng khiến cô không thể nào nói lại.
Cô cứ nhìn ông ngẩn người như thế.
Lục Khiêm đang ăn uống trang nhã, đột nhiên hỏi cô: “Sao anh lại cảm thấy mấy ngày hôm nay em đang trốn tránh anh!”
“Đâu có!”
Cô thấp giọng nói: “Em rất bận!”
Lục Khiêm xoa đầu cô: “Bận vậy sao! Không có thời gian dành cho anh.”
Minh Châu mím miệng, không đáp lời.
Lục Khiêm lại hỏi cô: “Buổi tối ngủ phòng anh nhé?”
Cô không muốn lắm.
Tuy rằng đã là vợ chồng, tuy rằng đã sinh hai đứa nhỏ nhưng dù sao lần này cô cũng tới với thân phận là khách, cô cảm thấy không ổn.
Ánh mắt của Lục Khiêm trở nên thâm sâu.
Ông nói: “Đưa cả Tiểu Lục Thước và Lục U nữa! Nghĩ cái gì đấy!”
Minh Châu hơi bực bội: “Ai nghĩ? Em đâu có nghĩ!”
Lục Khiêm ăn hết nửa bát hoành thánh còn lại.
Tự ông cầm chén đi rửa, quay đầu lại nhéo mặt cô: “Thật sự không còn phóng túng như hồi trẻ được nữa!”
Minh Châu ghét kiểu nói chuyện khó nghe này của ông.
Hai người ở chung với nhau, khi thì ngọt ngào, khi thì có chút ngại ngùng.
Lúc sắp ngủ.
Bà cụ đánh tiếng để hai đứa nhỏ ngủ với bà.
Minh Châu cảm thấy không ổn.
Nhưng Tiểu Lục Thước đã bế em gái nhanh chóng chạy trốn.
Bà cụ đi từ từ theo sau
Lục Khiêm đưa Minh Châu tới phòng ngủ của ông, nói là phòng ngủ của ông nhưng thật ra bọn họ cũng đã có một thời gian ở cùng nhau trong này.
Tất cả vẫn như cũ.
Lục Khiêm cũng không vội vàng.
Thậm chí ông còn đi tới phòng sách xử lý công việc, nhiều ít cũng khiến Minh Châu thả lỏng tự do hơn.
Chờ đến lúc bận việc xong, quay trở về phòng ngủ.
Minh Châu ngồi ngây người ở trên sô pha bên cửa sổ.
Vẫn mặc bộ quần áo đó, chưa tắm rửa, cũng chưa tháo trang sức.
Lục Khiêm đi tới, nhẹ nhàng xoa tóc cô, thấp giọng nói: “Có phải không được thoải mái không”
Minh Châu do dự một hồi rồi vẫn nói.
“Có hơi ngại ngùng! Cứ cảm thấy không được thoải mái giống như trước đây.”
Thật ra lúc cô làm hòa với ông, hai người đã cùng chung chăn gối trong căn phòng ở đường Quảng Nguyên.
Chuyện thân mật ấy cũng đã làm.
Thế nhưng ở đây cô lại có cảm giác như mình là khách.
Thật sự không thể thoải mái.
Lục Khiêm có thể thấu hiểu, ông ngồi ở bên cạnh cô, để cô tựa vào mình.
Nghĩ ngợi một phen.
Ông từ từ mở miệng: “Là do anh suy xét không chu toàn! Lần tới sẽ đưa em về đây vào buổi sáng, buổi tối chở em! Nếu phải qua đêm, chúng ta cũng ở bên đường Quảng Nguyên! Minh Châu, em muốn từ từ, anh sẽ phối hợp với em vô điều kiện. Nhưng đêm nay đã quá muộn, tạm chấp nhận một đêm! Anh sẽ không chạm vào em.”
Tuy rằng Minh Châu không được tự nhiên nhưng cũng không đến mức đó.
Hơn nữa còn có cả hai đứa con nữa.
Bọn họ nói xong, ông để cô đi tắm rửa, còn chọn một chiếc áo ngủ rất kín đáo cho cô.
Minh Châu tắm xong, quay trở lại phòng ngủ.
Lục Khiêm lại tìm thêm một chiếc chăn mỏng, một người một cái.
Cô nhìn ông khom lưng bận bịu.
Lúc này gần như đã không còn tìm thấy được sự khí phái của Ngài Lục năm đó ở trên người ông mà chỉ là một người đàn ông bình thường
Cô không khỏi bước tới ôm lấy ông từ sau lưng.
Lục Khiêm vỗ nhẹ tay cô: “Vừa rồi còn nói không được thoải mái, lúc này lại dán tới đây! Tính tình như con nít!”
Ông giả bộ định rút chăn ra.
Minh Châu vội vàng nói: “Đừng! Như vậy cũng được!”
Lục Khiêm cười.
Minh Châu dán mặt vào sát lưng ông, lẩm bẩm: “Em chỉ muốn anh để em làm việc đó khi em muốn, được không?”
Lục Khiêm vẫn cười nhẹ: “Không để em làm thì để ai làm?”
Ông cầm lấy khăn lông trong tay cô, lau tóc thay cô.
Minh Châu có mái tóc vừa dài vừa dày, đã thế lại thích gội đầu mỗi đêm.