Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không!"

"Đang bận khóc còn phải đi chạy việc vặt cho giám đốc Cố..."

Hoắc Doãn Tư cười trêu An Nhiên đáng thương.

An Nhiên nghe những lời vô liêm sỉ đó thì hơi xấu hổ, cô kiếm cớ rời đi. Hoắc Doãn Tư để cô đi, nhưng khi cô rời đi, anh lại nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô một lúc lâu...

Anh biết kế hoạch của Tư Văn Hùng.

Nhà họ Tư muốn An Nhiên tiếp quản sản nghiệp, nhưng An Nhiên từ chối, anh cũng biết điều đó.

……

Đêm khuya.

Lâm Hi và Nữu Nữu đều ngủ say, An Nhiên đi tắm, đang chuẩn bị đi ngủ thì phát hiện người đàn ông đó đang nằm trên giường cô, nghịch tóc Lâm Hi.

Khi nhìn thấy cô bước ra, đôi mắt anh như trở nên thâm sâu hơn.

Những ngày này, anh thỉnh thoảng cũng ngủ ở đây, chủ yếu là cùng Lâm Hi.

Ba người ở bên nhau rất hòa hợp, An Nhiên cũng không nghĩ nhiều, lặng yên nằm ở sau lưng Hoắc Doãn Tư, nhẹ nhàng vòng tay qua eo anh, nhỏ giọng nói: "Đêm nay ngủ ở đây nhé?"

Hoắc Doãn Tư giữ chặt lấy tay cô...

An Nhiên đỏ mặt, nhẹ nhàng vùng vẫy: "Sẽ đánh thức Lâm Hi mất!"

Anh quay người lại, đối mặt với cô, sống mũi cao của anh áp vào mũi cô, hơi thở của họ hòa vào nhau. Mùi nam tính đặc trưng đó khiến cơ thể An Nhiên trở nên nhỏ bé và yếu ớt...

Hoắc Doãn Tư nhìn vào mắt cô nói: "Anh rất muốn! An Nhiên, em cũng muốn phải không?"

An Nhiên thất thế.

Trong phòng riêng, Hoắc Doãn Tư nói chuyện rất cởi mở, anh thẳng thắn nói: “Nhìn thấy em thế này, tối nào anh cũng muốn ngủ với em”.

An Nhiên nghe không lọt tai những lời này, nhưng cô cũng có thể cảm giác được anh đang rất muốn rồi. Gần đây tình cảm của họ rất tốt, cô cũng không phải là người không biết gì, cô không muốn bỏ đói anh nên nhẹ nhàng vòng qua cổ anh và thì thầm: "Đến chỗ của anh đi !”

Đôi mắt của Hoắc Doãn Tư sâu như một vực thẳm.

Anh tiến về phía trước, áp khuôn mặt nóng bỏng của mình vào mặt cô, để cô cảm nhận được hơi ấm của anh.

An Nhiên không khỏi khẽ run lên, giọng nói gần như sắp khóc: "Hoắc Doãn Tư..."

Môi anh chạm nhẹ vào cổ cô.

Cười không phát ra tiếng.

Lúc An Nhiên được anh bế vào phòng ngủ bên cạnh, áo choàng tắm của anh gần như đã bị cởi bỏ. Vừa đến cuối giường, anh đã nóng lòng đến nỗi nhanh chóng vào việc...

Lúc này, ánh mắt cô trong trẻo, chăm chú nhìn anh.

"Thoải mái không?" Hoắc Vân Tư cắn nhẹ lên má cô, gương mặt anh ửng hồng nhìn rất gợi cảm.

An Nhiên chỉ cần nhìn thôi cũng có thể dễ dàng cảm nhận được!

Một hai giờ sáng mọi việc mới kết thúc.

An Nhiên cảm thấy mệt mỏi và đi tắm, Hoắc Doãn Tư tắm xong, dựa vào đầu giường hút thuốc. Thấy An Nhiên đi vào, anh lập tức dập thuốc rồi xoè tay ra hiệu cho cô ngồi vào lòng anh.

An Nhiên tựa vào lồng ngực anh, thân thể cô mềm mại.

Hai người lặng lẽ dựa vào nhau một lúc, tận hưởng dư vị của cuộc yêu ban nãy. Một lúc lâu sau, anh mới đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng nói: “Chiều nay bố gọi điện cho anh, hỏi khi nào anh sẽ cầu hôn em”.

Vừa nói, anh vừa cười: "Ông ấy chê anh là đồ chậm chạp, vô dụng!"

An Nhiên ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi anh: "Anh có muốn kết hôn không? Nhưng em còn chưa để dành đủ của hồi môn!"

Hoắc Doãn Tư cười: “Lâm Hi không phải của hồi môn của em sao?”

An Nhiên xấu hổ, nhẹ nhàng nhéo eo anh, khiến Hoắc Doãn Tư hốc mắt đỏ hoe: “Có phải em còn muốn bị phạt mấy lần nữa không?”

Nói đến đây, An Nhiên vẫn có chút phàn nàn: "Những người đàn ông khác cũng không giống anh! Hoắc Doãn Tư, có phải dương khí của anh thịnh quá rồi không?"

Anh xoay người hôn cô, thở hổn hển một lúc: “Em đã thử với người khác rồi sao?”

Tất nhiên An Nhiên chưa từng làm vậy.

Cô vuốt ve đường nét góc ạnh trên khuôn mặt anh, chậm rãi đẩy cọng tóc đen xõa trên trán anh ra, cố ý trêu chọc: "Cũng hơi muốn thử đấy!"

Hoắc Doãn Tư mỉm cười thay vì tức giận.

Anh ghé sát vào tai cô và thì thầm một lời thô tục: "Dâm phụ”.

Ánh mắt An Nhiên sáng ngời.

Hoắc Doãn Tư biết cô thích nghe mấy lời này, anh đưa tay kéo chăn ra, bắt đầu “yêu” cô, những lời thốt ra từ miệng cũng không còn sạch sẽ: “Khi anh nói câu này với em, em thấy thích đúng không? Có phải em muốn ngày nào anh cũng dạy dỗ em thế này, lúc nào cũng muốn anh “làm” em?”

An Nhiên quay mặt đi: "Đừng nói nữa!"

Hoắc Doãn Tư đuổi theo hôn cô, tiếp tục nói ra những lời khiến cô xấu hổ: "Miệng nói không phải, nhưng thân thể của em lại thành thật... Lại có hứng rồi phải không?"

Hầu hết đàn ông đều thích điều này, và lần này Hoắc Doãn Tư lại làm mạnh hơn nhiều.

Cuối cùng cũng xong, An Nhiên nằm trong lòng anh ngủ thiếp đi, thậm chí còn không muốn đi tắm.

Cô vỗ vai anh: “Anh sang ngủ với Lâm Hi đi! Buổi tối con thường sẽ đá chăn”.

Hoắc Doãn Tư bế cô cùng vào phòng ngủ chính. Lúc An Nhiên đang chuẩn bị ngủ, một vật bằng kim loại lạnh lạnh xuyên vào ngón tay cô.

Cô tỉnh dậy và giơ ngón tay lên.

Đó là một chiếc nhẫn kim cương.

Hoắc Doãn Tư ôm cô từ phía sau, thấp giọng nói: “Chúng ta kết hôn nhé?”

An Nhiên căn bản không nỡ từ chối.

Cô cảm thấy mình không dè dặt cho lắm, Hoắc Doãn Tư ôm cô, rất nhẹ nhàng nói: "Lâm Hi đã mấy tuổi rồi, cũng sắp đi học đến nơi. Tối nay chúng ta đã làm bốn lần rồi... Giám đốc An, giờ giữ giá có phải muộn quá rồi không?"

An Nhiên xoay người trong vòng tay anh.

Vóc dáng anh cao lớn, cô nằm trong vòng tay anh, im lặng dựa vào vai anh hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Em cũng sẽ mua cho anh một chiếc nhẫn, nhưng viên kim cương chắc chắn sẽ không lớn bằng của anh!"

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng quấn lấy ngón tay cô.

Anh cười: “Đây không phải thứ mà đàn ông đem ra để so kè với nhau!”

An Nhiên đỏ mặt, cô nhẹ nhàng áp vào một bên cổ anh, cảm nhận nhịp đập của trái tim anh... từng nhịp một, khiến tim cô đập rộn ràng, cảm giác vô cùng thoải mái.

Sáng sớm khi thức dậy, cô nghe thấy tiếng động từ dưới nhà phát ra.

Sau khi nghe kỹ, hóa ra là Lâm Bân.

Thỉnh thoảng lại vang lên giọng nói trầm thấp tao nhã của Hoắc Doãn Tư, nghe có vẻ họ nói chuyện khá vui vẻ. An Nhiên càng khó hiểu hơn, theo lý mà nói, hiện tại Hoắc Doãn Tư sẽ không hoà hảo như vậy với Lâm Bân!

Lâm Hi cũng không có ở trên giường, cậu bé đã dậy rồi.

An Nhiên xoay người nằm ngửa, giơ tay nhìn chiếc nhẫn giữa các ngón tay, nghĩ đến chuyện đêm qua mà cảm thấy có chút ngọt ngào. Cô không biết mình bị làm sao, trước kia cô không như vậy, nhưng hiện tại, cô dường như có rất nhiều nhu cầu chuyện đó với tư cách là một người phụ nữ.

Hoắc Doãn Tư nói rằng đêm nào cũng muốn.

Kỳ thực cô cũng thường xuyên nghĩ đến, Hoắc Doãn Tư không ở bên cạnh thì không sao, nhưng chỉ cần anh nằm chung giường là cô dễ dàng nổi hứng, nhưng cô ngượng ngùng không dám nói ra nên lần nào cũng là anh chủ động.

An Nhiên tắm rửa một lát, thay quần áo rồi đi xuống lầu.

Bọn trẻ đã ăn xong.

Lâm Bân và Hoắc Doãn Tư ngồi ở bàn ăn. Hoắc Doãn Tư chậm rãi uống cà phê đen, trong tay cầm một tờ báo buổi sáng bằng tiếng Anh.

Lâm Bân đứng bên cạnh, nói rất nhiều về kinh nghiệm kinh doanh của mình, anh ta muốn Hoắc Doãn Tư đầu tư một ít tiền.

Số tiền đầu tư không lớn, nhiều nhất là 2 triệu.

Lâm Bân nói chắc chắn sẽ kiếm được tiền.

Hoắc Doãn Tư ngước mắt lên, khách sáo hỏi: “Anh, sao anh không đi tìm An Nhiên?”

Lâm Bân lập tức ủ rũ, chán nản nói: “Em rể, nói thật với cậu, vì lần trước tôi đã làm chuyện có lỗi với Thục Phân nên An Nhiên không thèm quan tâm đến tôi nữa, Nữu Nữu cũng không thèm để ý đến tôi! Nhà có bốn người phụ nữ nhưng không một ai thèm nói chuyện với tôi, không biết là do tôi nghĩ quá nhiều hay sao, nhưng đến Trà Sữa nhìn thấy tôi còn sủa mãi không thôi!”

Hoắc Doãn Tư đang uống cà phê, suýt nữa thì cười sặc.

Nhưng anh là quý công tử, lại có năng lực kiềm chế bản thân nên sau cùng vẫn kìm lại được.

Anh ngẩng đầu đã thấy An Nhiên đang đi xuống lầu.

Ánh mắt Hoắc Doãn Tư bỗng trở nên dịu dàng: "Sao em dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm một chút?"

Lâm Bân nghe vậy thì ghen tỵ đến đỏ mắt.

An Nhiên chậm rãi đi xuống lầu, đi đến bàn ăn ngồi xuống, uống hết nửa ly sữa, cô hỏi: “Anh, anh muốn làm kinh doanh sao?”

Từ lần trước đến nay, Lâm Bân rất sợ An Nhiên. Khi được cô hỏi thì lại do dự không dám nói, vẻ mặt xấu hổ đó khiến Hoắc Doãn Tư cảm thấy rất khoái chí, nhưng vẫn đạo đức giả nói: “Nếu anh có nhu cầu gì thì có thể hỏi An Nhiên. Cô ấy rất quen thuộc với việc kinh doanh này và có rất nhiều nguồn lực có thể sử dụng”.

Lâm Bân vẫn còn hơi rén, nhìn sắc mặt An Nhiên mà hành sự.

Dì Lâm mang ra một chiếc bánh ravioli nhỏ, trợn mắt nhìn con trai rồi nói: “Ăn xong rồi đi lái xe đi. Đừng suốt ngày mơ mộng đến làm giàu kiểu này. Thêm lần nữa là cái mạng nhỏ của con cũng không giữ được đâu!”

Lâm Bân không dám nói gì nữa, tuyệt vọng chuồn mất.

An Nhiên nói với dì Lâm: “Anh ấy có chí hướng làm ăn thực ra là chuyện tốt!”

Dì Lâm định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Dì Lâm thực sự không muốn làm liên luỵ đến An Nhiên nữa, An Nhiên hiện tại đang sống rất tốt và sắp kết hôn với giám đốc Hoắc. Giờ lại có thằng con trai khốn nạn của bà ấy kéo chân cô như vậy thực sự không hay chút nào, cho nên dì Lâm định sẽ để Lâm Bân về quê.

Lúc này, Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng nói: "An Nhiên nói đúng đó! Đây là chuyện tốt!”

Anh lấy tờ giấy ăn lau lau môi dưới, mỉm cười rồi nghiêng người hôn An Nhiên một cái: “Anh lên xe đợi em! Chúng ta đi đăng ký nhé?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK