Ôn Noãn ngồi dưới sân khấu với vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt có vẻ mệt nhọc sau khi đã thỏa mãn và chiếm được quyền lợi, mà vẻ hững hờ này rất mê hoặc người khác.
Cố Hi Quang hai mươi tư tuổi, cũng thích Tổng Giám đốc Ôn.
Khi bữa tiệc đêm chuẩn bị kết thúc, Ôn Noãn chuẩn bị rời đi sớm và để trợ lý chuẩn bị xe.
Ôn Noãn một mình đi đến trước quán rượu.
Gió đêm lạnh lẽo.
Sau lưng cô truyền đến giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi: “Tổng Giám đốc Ôn.”
Ôn Noãn quay người.
Cố Hi Quang đứng không xa ở phía sau, lặng lẽ nhìn cô. Khuôn mặt đẹp nhất của tuổi trẻ không giấu được lòng yêu mến.
Cậu từng bước đi đến gần cô.
Ôn Noãn cũng không né tránh.
Cố Hi Quang cầm trên tay một bông hoa hồng màu trắng, vừa mất tự nhiên vừa căng thẳng nói: “Tổng Giám đốc Ôn, tôi cảm thấy bông hoa này rất hợp với váy dự tiệc hôm nay của cô.”
Hoa hồng màu trắng sạch sẽ thuần khiết,
Ôn Noãn đưa tay nhận lấy.
Cô nghiêm túc nhìn người đàn ông trẻ tuổi nói nhẹ: “Rất đẹp! Cảm ơn cậu! Chồng tôi mỗi buổi sáng cũng sẽ để một đóa hoa bên gối tôi.”
Lời từ chối ấy làm khuôn mặt của người đàn ông trẻ tuổi đỏ bừng.
Ôn Noãn rất dịu dàng.
Cô lại nói tiếp: “Cậu rất tốt! Cậu không cần thấy có lỗi cũng không cần xấu hổ.”
Bởi vì thích một người không có gì là sai hết.
Chỉ cần không mắc sai lầm, vậy thì không hề sai.
Gió đêm rất lạnh, một chiếc áo khoác nam chất lượng tốt được khoác lên vai Ôn Noãn.
Cô ngẩng mặt nhìn, là Hoắc Minh.
Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô chăm chú, nhẹ nhàng trách móc: “Bên ngoài lạnh lắm, sao em không thay quần áo đã đi ra vậy?”
Ôn Noãn ngẩng đầu cười dịu dàng.
Cố Hi Quang càng bối rối hơn.
Hoắc Minh nhìn cậu một cái, anh là một người đàn ông nhạy bén, chỉ liếc mắt anh đã nhìn ra người kia giống ai, nhưng tuổi lại còn quá trẻ… Nhưng điều ấy vẫn không thể ngăn cản cậu thích vợ của anh.
Hoắc Minh gật đầu với cậu rồi ôm Ôn Noãn rời đi.
Lúc lên xe, Hoắc Minh liếc nhìn bông hồng trên tay cô.
“Em rút ra từ lẵng hoa sao!”
Ôn Noãn ngồi trong xe, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Cố Hi Quang, thông tin cho thấy cậu ta chỉ mới hai mươi tư tuổi.”
Hoắc Minh hừ nhẹ.
Anh đi vòng ra sau xe, mở cốp sau và lấy ra một nắm hoa hồng nhét vào ngực cô.
Vừa đúng lúc cũng là hoa hồng trắng.
Ôn Noãn chớp mắt nhẹ, đây là tặng cô sao?
Cô kinh ngạc xen lẫn sự vui vẻ.
Hoắc Minh đứng ngoài xe chăm chú nhìn cô, thấy được vẻ mặt tươi cười của cô.
Anh nói với giọng khàn: “Em có thích không?”
Mặt của Ôn Noãn gần như chôn vùi bên trong hoa hồng, hiếm khi giọng nói của cô ngọt ngào rung động lòng người như vậy: “Thích lắm.”
Không có người phụ nữ nào không thích được người đàn ông tặng hoa cả.
Hoắc Minh mỉm cười.
Anh đóng cửa xe, nhẹ nhàng lịch thiệp đi vòng sang một bên khác lên xe... Chiếc xe đua màu đen chậm rãi rời đi, thân xe được đèn đường chiếu sáng cứ như một ngôi sao băng vậy.
Cố Hi Quang lặng lẽ đứng rất lâu ở cửa quán rượu.
Trên xe, Hoắc Minh bật một bài nhạc êm ái.
Ôn Noãn uống một ly sâm panh, thả lỏng cơ thể, cô hơi choáng váng tựa lưng vào ghế.
Ngã tư phía trước đúng lúc là đèn đỏ.
Hoắc Minh dừng xe, nghiêng đầu hỏi cô: “Em muốn về nhà hay đi sang căn hộ?”
Ôn Noãn tỉnh táo lại một chút.
Cô vùi mặt trong hoa hồng, lẩm bẩm: “Chỗ nào cũng được sao? Nếu như chỗ nào cũng được, em muốn đến quán rượu.”
Bầu không khí rất kì lạ.
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú.
Sau đó, sau một âm thanh rất nhỏ, anh đã tháo dây an toàn nghiêng người nhào đến. Ôn Noãn ngước mắt định hỏi nhưng anh đã chặn lại đôi môi đỏ thắm của cô, trao cô một nụ hôn sâu và nhẹ nhàng.
Lúc lâu sau, anh mới ngẩng đầu.
Giọng Hoắc Minh khàn đến không thể nghe rõ: “Ôn Noãn, em có biết em đang nói gì không?”
Ôn Noãn một tay ôm hoa, một tay ôm cổ anh.
Như muốn đẩy ra, lại cứ như muốn gần lại.
Tiếng còi xe réo lên ỉnh ỏi phía sau!
Hoắc Minh thắt lại dây an toàn, hầu kết anh di chuyển lên xuống: “Vậy thì đến quán rượu!”
Có lẽ vì đã rất lâu rồi Ôn Noãn không chủ động đòi hỏi niềm vui từ anh, Hoắc Minh cực kỳ kích động, tìm kiếm khách sạn năm sao gần nhất và dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến đó.
Vừa bước vào phòng tổng thống, Ôn Noãn đã bị anh áp vào cửa chiếm hữu.
Anh đã kiềm chế rất lâu nên có phần thô bạo hơn bình thường.
Một lần đương nhiên là chưa đủ.
Hoắc Minh ôm cô vào phòng ngủ, ném cô lên đuôi giường. Chiếc váy cao cấp chẳng mấy chốc đã rơi xuống thảm, hoa hồng màu trắng mà anh tặng cũng rải rác bên trên bộ cánh tín
kia...
Không khí trong phòng nóng bỏng như lửa đốt.
Đến rạng sáng, bọn họ mới kết thúc hoàn toàn.
Hoắc Minh ôm hôn Ôn Noãn, dù là cơ thể hay là trái tim của anh đều cực kỳ thỏa mãn.
“Sao đêm nay em lại như thế?” Anh lẩm bẩm bên tai cô.
Cả người Ôn Noãn đầy mồ hôi tựa đầu vào vai anh nói khẽ: “Có thể vì là đã uống một ít rượu sâm panh!”
Hoắc Minh lại cúi đầu hôn cô một lúc.
Thật ra cả hai người đều nhớ, đêm nay bọn họ cũng không dùng biện pháp an toàn.
Dù vậy, cả hai người đều không muốn sửa chữa.
Ôm nhau giữa thời tiết gần đông này làm Ôn Noãn không hề muốn động đậy nữa.
Hoắc Minh cũng vậy.
Lúc lâu sau, Ôn Noãn nói khẽ: “Đứng lên đi! Đi về nhà!”
Hoắc Minh nghiêng người hôn cô, giả vờ không vui: “Có con thật không vui! Nếu như vừa làm xong có thể ấm áp ngủ đến sáng sớm thì thật vui vẻ... Không giống bây giờ, nửa đêm còn phải về nhà!”
Dù miệng nói như vậy nhưng anh vẫn mặc quần áo cho Ôn Noãn.
Váy dự tiệc của cô không mặc được nữa, anh để cô mặc sơ mi của anh.
Cuối cùng anh chỉ còn cái áo khoác.
Anh cũng chỉ mặc chiếc áo khoác lông màu xám, may mà nhìn không kỳ cục.
Anh ôm Ôn Noãn đến đại sảnh ở tầng một để trả phòng, lúc này đã là một rưỡi sáng. Nhân viên lễ tân nhận ra bọn họ nhưng rất có ý tứ không hỏi nhiều, nhanh chóng trả phòng và mỉm cười nói: “Mong ông Hoắc và bà Hoắc ghé đến lần sau”
Dù sao Ôn Noãn cũng hơi ngại.
Da mặt Hoắc Minh cực kỳ dày, lúc nhận hóa đơn anh không để ý hỏi: “Ở đây có thẻ hội viên không? Lần sau đến có được giảm giá không?”
Nhân viên lễ tân làm cho anh ngay lập tức.
Lúc lên xe, Ôn Noãn không nhịn được nói: “Không có lần sau!"
Hoắc Minh bỏ thẻ hội viên vào trong ngăn để đồ, chỉnh lại áo lông rồi liếc nhìn Ôn Noãn: “Bà Hoắc, em thấy không ổn sao? Anh thấy rất tốt!”
Mặt Ôn Noãn đỏ lên, không muốn nói về chủ đề này với anh nữa.
Hoắc Minh từ từ khởi động xe.
Ôn Noãn đang muốn nhắm mắt nghỉ một lúc nhưng lại vô tình thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ cách đó không xa, trong xe có một người phụ nữ mặt không cảm xúc nhìn bọn họ.
Mái tóc đen dài, khuôn mặt gầy khô.
Nhìn rất giống Đinh Tranh.
Ôn Noãn lạnh sống lưng, cô ngồi thẳng người ngay lập tức để nhìn rõ hơn, nhưng chiếc xe thể thao màu đỏ kia đã vòng sang chỗ ngoặt và lái sang hướng khác.
vậy?"