Cuối cùng, cô ta dùng cách này để chứng minh cô ta thích anh.
Tống Thanh Thanh nói không nên lời.
Cô ta rất muốn nói với Khương Lan Thính rằng quãng thời gian kia là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời cô ta. Lúc ấy cô ta thật sự tưởng rằng cô bé Lọ Lem trong truyện thiếu nhi thật sự tồn tại, cô ta tin rằng hoàng tử sẽ vứt bỏ công chúa để thích cô bé Lọ Lem.
Hóa ra là không phải…
Máu tươi lại chảy ra, cô ta lẳng lặng nhìn tia sáng duy nhất trong đời mình.
Đến cuối cùng cô ta mỉm cười với anh.
Cô ta muốn cuộc đời bình yên của anh bị cô ta phá hỏng.
*
Hậu sự của Tống Thanh Thanh và việc của tập đoàn… Tất cả tụm chung vào một chỗ, Khương Lan Thính bị giam chân ở công ty suốt một tuần liền, anh chưa thể về nhà.
Trong khoảng thời gian ấy anh không gọi điện thoại cho Hoắc Kiều, Hoắc Kiều cũng không gọi điện thoại cho anh.
Anh cần tỉnh táo lại, cô cũng cần thời gian để tha thứ.
Người nhà họ Tống muốn gặp ông bà Khương, nhưng nhà họ Khương không muốn gặp họ vì đôi bên không có quan hệ thông gia, thấy họ cũng không thể nào nói rõ được với nhà họ Hoắc nên… Cuối cùng vẫn là Khương Lan Thính cho họ hai tỉ để chấm dứt chuyện này.
Người nhà họ Tống mang tro cốt của Tống Thanh Thanh đi.
Thời gian làm phai nhạt tin tức lớn này, đến khi làm xong mọi chuyện, Khương Lan Thính có cảm giác dường như đã cách mấy đời vậy.
Lúc anh gọi điện cho Hoắc Kiều,
Giọng Hoắc Kiều rất bình tĩnh: “Hết bận rồi?”
Anh gật đầu ừ một tiếng: “Xong rồi! Em ở đâu? Anh tới tìm em!”
Hoắc Kiều không từ chối, cô nói cô đang ở nhà, vừa nấu mỳ vừa xem phim.
Khương Lan Thính cầm áo khoác và chìa khóa xe: “Anh tới tìm em!”
Lúc xuống lầu anh đụng phải ông Khương, ông Khương nhìn anh mấy giây: “Đi tìm Hoắc Kiều? Hôm nào về thăm mẹ con đi, mấy ngày nay bà ấy không được ngủ ngon giấc.”
Khương Lan Thính đồng ý: “Tối nay con sẽ về.”
Lúc anh bước vào thang máy, ông Khương gọi anh lại: “Lan Thính, bố hy vọng sau chuyện này con có thể nhận được một bài học, sau này đừng tái phạm sai lầm giống vậy nữa! Nếu con đã kết hôn với Hoắc Kiều, con phải gánh vác trách nhiệm! Lần này dù là do Tống Thanh Thanh nghĩ quẩn nhưng nếu ban đầu con không vượt giới hạn thì việc ngày hôm nay cũng không xảy ra, một sinh mạng đã không biến mất.”
Những điều này Khương Lan Thính đều biết, trong lòng anh cũng không vui vẻ chút nào.
Xuống lầu lên xe, anh lái xe tới nhà Hoắc Kiều, đúng như cô nói, cô đang vừa nấu mì vừa xem phim… Hình như tâm trạng của cô không hề bị ảnh hưởng, nhưng Khương Lan Thính biết không phải vậy.
Xảy ra chuyện như thế, làm sao mà giống như trước được!
Nhưng họ không nói chia tay.
Cô nấu một bát mỳ, thả hai con tôm lớn lên, lúc cô bưng tới Khương Lan Thính đã ngủ rồi.
Điện thoại di động và chìa khóa xe đặt một bên.
Màn hình di động vẫn sáng, giao diện hiển thị một mẩu tin nhắn, là nhật ký trò chuyện của anh và Tống Thanh Thanh… Hoắc Kiều lẳng lặng nhìn một hồi, cô đặt bát mỳ xuống.
Cô không rõ Khương Lan Thính đang hoài niệm hay là gì nữa!
Ngay lúc cô đang run sợ, Khương Lan Thính tỉnh lại.
Hoắc Kiều đang cầm điện thoại di động của anh, nhất thời bầu không khí hơi ngượng ngùng.
Một lúc sau, cô đưa điện thoại di động cho anh.
Cô không hỏi gì, Khương Lan Thính nhấn xuống, anh nhìn trang bìa,không giải thích gì mà chỉ nói: “Vừa xem tin tức, ngủ quên mất… Em vẫn ổn chứ?”