Hoắc Minh cố ý nói một cách mơ hồ.
Ôn Noãn vừa tức vừa buồn cười.
Anh chăm chăm nhìn cô, dè dặt gật đầu với Hạ Du, mở cửa bước vào xe.
Bé Hoắc Tây nằm ở bên cửa sổ, thầm nói mấy chữ: Anh chết chắc rồi!
Mong muốn trả thù của bố là mạnh mẽ nhất!
Ôn Noãn đứng trong đêm, nhìn chiếc xe đắt tiền chậm rãi lái đi, cô nhẹ nhàng lắc đầu: ở cùng Hoắc Minh còn mệt hơn chăm con!
Hạ Du không phải là không có mắt nhìn.
Anh ta nhìn xuống viên kẹo trong tay, nghĩ mình không có cơ hội, không chỉ vì Hoắc Minh mà còn vì đứa bé.
Còn nhỏ mà đã thông minh như vậy!
Gọi anh ta là anh, kéo khoảng cách giữa anh ta với Ôn Noãn bằng cả một thế hệ!
Ôn Noãn tỉnh táo lại, mỉm cười xin lỗi với anh ta.
Hạ Du cũng mỉm cười, nhìn về hướng xe đang rời đi, suy nghĩ hồi lâu mới nhẹ nhàng hỏi: “Em… thực ra vẫn còn yêu anh ấy phải không?”
Hoắc Minh đưa bé Hoắc Tây về.
Trở lại biệt thự, con bé đi tắm, anh thì lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt nặng trĩu như nước.
Dù biết anh biết ôn Noãn và Hạ Du không có chuyện gì, nhưng anh vẫn ghen chết đi được!
Anh không nhịn được liền lấy điện thoại di động nhắn tin cho ôn Noãn [Cô Noãn, bây giờ em thích đàn ông trẻ đúng không? Trẻ thì ít kinh nghiệm… có thế thỏa mãn em được không?]
Bên này ôn Noãn nhìn một hồi lâu, xác định là tin nhắn của Hoắc Minh.
Trong ba năm qua, anh nhịn đến mức thất thường rồi chăng!
Ôn Noãn không muốn chiều chuộng anh nên trực tiếp trả lời [Cảm ơn anh quan tâm, tôi sẽ thử!]
Hoắc Minh đọc xong lập tức ném điện thoại đi.
Bọn họ chọc giận nhau rồi.
Bé Hoắc Tây tắm xong mặc một bộ đồ ngủ liền thân chạy ra ngoài.
Cô bé nhào vào lòng Hoắc Minh.
Hoắc Minh bình tĩnh lại, lau tóc cho cô bé, cô bé thoải mái đến mức suýt ngủ quên, nhưng cũng không quên giải thích với bố: “Mẹ sẽ không thích chú Hạ đâu!”
Hoắc Minh vui mừng, nhưng lại giả vờ không quan tâm: “Hả?”
Bé Hoắc Tây ngáp một cái: “Mẹ đẹp như vậy, có chú nào thích cũng là chuyện bình thường! Giống như con… trong trường mẫu giáo có rất nhiều bạn thích con, con không đếm nối!”
Trong lòng Hoắc Minh mềm nhũn.
Anh hôn cô bé, giọng khàn khàn nói: “Bố quá hống hách rồi phải không?”
Cô bé tóc xoăn màu nâu nhẹ nhàng khe khẽ đáp, như một câu trả lời.
Hoắc Minh nghiêm túc suy nghĩ.
Chẳng lẽ anh quá để tâm đến ôn Noãn, nên mới khiến cô thấy phản cảm, thực ra giữa bọn họ có Hoắc Tây, với tình hình này ôn Noãn cũng không thể hẹn hò yêu đương với người khác.
Anh đã quá lo lắng về được mất!
Hoắc Minh vổ vỗ đứa bé trong lòng, cầm lấy điện thoại, đang định xin lỗi ôn Noãn, gõ xong tin nhắn, con nhóc tóc xoăn nâu nhàn nhạt nói: “Thật ra bố, bố lo lắng là đúng! Hôm nay trên xe mẹ nhận được cuộc điện thoại, rất phấn khởi…”
Những ngón tay của Hoắc Minh run rẩy.
Bé Hoắc Tây mở to đôi mắt sáng ngời nói: “Mẹ gọi người đó là Khương Duệ!”
Hoắc Minh:…
Anh ném chiếc điện thoại sang một bên, âm thầm tức giận.
Hoắc Tây thoải mái trở mình trong lòng anh…
Hoắc Minh chịu cơn ghen suốt cả đêm.
Sáng sớm ôn Noãn đến đón Hoắc Tây, thái độ của Hoắc Minh vẫn luôn bình tĩnh, không hỏi về Hạ Du.
Nếu anh không nhắc tới, òn Noãn cũng sẽ không nói tới.
Cầm lấy chiếc vali nhỏ mà người giúp việc đã thu xếp, cô nhìn Hoắc Minh trên ghế sô pha, nhẹ giọng nói: “Tối mai em sẽ đưa nó về!”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào tạp chí tài chính, khá lạnh lùng.
Ôn Noãn cảm thấy anh giống như bị rối loạn nội tiết nên cô không đế ý, lúc cô chuẩn bị rời đi, anh lại ngăn cô lại.
Hoắc Minh bảo Hoắc Tây lên xe trước, anh chỉ vào ghế sô pha đối diện: “Anh có chuyện muốn hỏi em!”
ôn Noãn đưa hành lý cho người giúp việc.
Người giúp việc khôn ngoan dẫn bé Hoắc Tây lên xe trước, khi phòng khách trở nên yên tĩnh, Hoắc Minh thản nhiên nói: “Nghe nói em vẫn còn liên lạc với Khương Duệ!”
ốn Noãn không ngạc nhiên khi anh biết chuyện này.
Bé Hoắc Tây chính là gián điệp mà.
Thực ra Khương Duệ gọi điện cho cô đế hỏi về chuyện của Khương Sinh
Hơn nữa, Chu Mộ Ngôn hợp tác với Khương Duệ, cô là chủ, hai người có chút quan hệ là chuyện bình thường, hơn nữa Khương Duệ hình như cũng có bạn gái ởthành phố H.
Nhưng ôn Noãn sẽ không giải thích nhiều như vậy với anh.
Ôn Noãn ậm ừ, trực tiếp hỏi: “Anh sẽ không can thiệp nữa chứ?”
Hoắc Minh nhìn cô hồi lâu, chợt mỉm cười: “Đương nhiên không, chúng ta là vợ chồng cũ!”
Anh chắc chắn không muốn gây thêm rắc rối với cô nên nhanh chóng đổi chủ đề: “Mà này, Minh Châu đã liên lạc với em chưa?”
“Minh Châu?”
Hoắc Minh châm một điếu thuốc rồi dập đi:
“Con bé bỏ đi đã hai năm rồi!”
Ôn Noãn ngạc nhiên.
Trong suy nghĩ của cô, Hoắc Minh Châu vẫn luôn mềm yếu và ngây thơ, sao có thể chạy trốn suốt hai năm?
Nhìn vẻ mặt của cô, Hoắc Minh biết cô không biết.
Anh cười nhẹ: “Có thời gian thì theo anh về một chuyến, bố mẹ anh… bố mẹ anh nhớ em lắm! Dần theo Hoắc Tây về cho họ xem nhé.”
Ôn Noãn cầm chiếc cốc, cô cảm thấy không thích hợp.
Hoắc Minh cũng biết cô đang nghĩ gì, anh nhìn cô: “Em là mẹ của Hoắc Tây! Cho dù làm khách cũng rất bình thường!”
Ôn Noãn cười nhẹ: “Được, có thời gian tôi sẽ đến thăm bác trai bác gái!”
Hoắc Minh nghe vậy cảm thấy phấn khích.
Anh không cưỡng ép.
Sau đó, rốt cuộc ôn Noãn vẫn không cùng anh đến nhà họ Hoắc, cô cảm thấy không thích hợp.
Cô và Hoắc Minh đã ly hôn, chia tay rồi tái hợp nhiều lần, trước khi mối quan hệ trở nên rõ ràng, cô cảm thấy không cần thiết phải kéo trưởng bối vào khiến bọn họ lo lắng.
Cô chăm sóc bé Hoắc Tây rất chu đáo, trong khi Hoắc Minh lại bận rộn với sự nghiệp.
Dần dần, sự mơ hồ giữa họ cũng giảm dần. Hoắc Minh một mặt không dám ép buộc cô, mặt khác, anh thật sự rất bận, trước đây anh không thế làm gì khác, nhưng bây giờ ôn Noãn có thể chăm sóc bé Hoắc Tây, anh thực sự có thể cống hiến hết mình cho sự nghiệp của mình tốt hơn.
Trước ngày lễ thất tịch, anh đã mua lại chuỗi khách sạn năm sao ở Hồng Kòng.
Đặt tên là khách sạn VVindsor.
Bữa tiệc ăn mừng đã gây chú ý trên các phương tiện truyền thông lớn.
Hoắc Minh mặc bộ vest ba lớp của Anh, cầm sâm panh trên tay, cùng uống với một số giám đốc điều hành cấp cao.
Đứng cạnh anh là sao nữ hạng A xinh đẹp, tươi sáng và là người phát ngôn của khách sạn VVindsor.
Sao nữ đương nhiên rất kín đáo, nhưng cũng rất cân nhắc,
Bé Hoắc Tây nhìn hồi lâu rồi ngẩng đầu lên: “Mẹ, mẹ không ghen tị sao?”
Ôn Noãn cẩn thận suy nghĩ.
Thực ra là không!
Nếu có… lẽ ra cô đã ở bên anh từ lâu rồi.
Ôn Noãn hôn cô bé, dịu dàng nói: “Bố con có cuộc sổng riêng tư của mình.”
Bé Hoắc Tây ồ một tiếng.
Cô bé ngồi trên sofa, từng sợi tóc cũng tỏ ra chán nản, cô không chỉ muốn có mẹ, mà còn muốn được sống cùng bố mẹ như những đứa trẻ khác.
òn Noãn nhận thấy bé con có chút không vui.
Cô chạm vào cái đầu nhỏ của cô bé: “Hoắc Tây, có một số điều khi lớn lên con sẽ hiếu!”
Bé Hoắc Tây hét lên.
Cô bé biết mẹ rất yêu cô, cô bé cũng biết nếu cô làm nũng và khóc, mẹ cô có thế ở với bố, nhưng bé Hoắc Tây cũng thích mẹ.
Cô bé không thể làm như vậy…
Suốt cả đêm tâm trạng của cô bé đều không tốt.
Mười giờ tối, Hoắc Minh sớm trở về thành phổ B, trực tiếp đến chỗ ôn Noãn.
Căn hộ của ôn Noãn rộng 180 mét vuông và được trang trí rất đẹp mắt.
Lúc Hoắc Minh đi tới, bé Hoắc Tây đã ngủ rồi.
Hoắc Minh nhẹ nhàng đặt vali xuống, cởi áo khoác, tự nhiên hỏi ôn Noãn: “Đi ngủ à?”
Ôn Noãn ừm một tiếng.
Hoắc Minh bước vào phòng ngủ, đặt con gấu anh mang về từ Hồng Kông lên gối của cô bé, cô bé tỉnh dậy thì có thể nhìn thấy, khi anh làm những việc này, dáng vẻ lại dịu dàng đến lạ.
ỏn Noãn ở ngoài cửa lặng lẽ nhìn.
Hoắc Minh ngồi bên giường hồi lâu, khi đứng dậy, bắt gặp ánh mắt của cô, cười khúc khích: “Em mệt à?”
Ôn Noãn chưa kịp nói đã từ trong túi quần móc ra một chiếc hộp: “Cho anh đấy!”
Ôn Noãn mở ra, bên trong không có thứ gì đắt tiền ngoài một đôi bòng tai ngọc trai độc đáo.
Món quà nhỏ như vậy trông như được chồng đặc biệt mang đến cho vợ trong một chuyến công tác.
Cô lưỡng lự.
Hoắc Minh hạ giọng: “Em đeo cái này trông rất đẹp!”
Ôn Noãn cất đi, đi vào phòng bếp: “Đế tôi pha cho anh một tách cà phê!”
Hoắc Minh đoán cô có chuyện muốn nói.
ôn Noãn pha cho anh một tách cà phê, vừa uống vừa nói nhỏ: “Con bé có vẻ hơi không vui vì chúng ta chia tay.”
Hoắc Minh không nói gì.
Anh biết rõ hơn ôn Noãn về tình trạng của bé Hoắc Tây.
Im lặng hồi lâu, Hoắc Minh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói có chút dịu dàng: “Không sao, lát nữa anh sẽ an ủi con bé!”
Ôn Noãn ừm một tiếng.
Hoắc Minh đặt cốc cà phê xuống, nhẹ nhàng nói: “Ôn Noãn, lâu rồi chúng ta mới nói chuyện bình tĩnh như vậy!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK