Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bạch bế Tiểu Lục Hồi lên, một tay cởi áo khoác thay bé con, anh chăm sóc cho con thuận buồm xuôi gió, căn bản không giống như lần đầu tiên.
Tiểu Lục Hồi cũng thích anh.
Cởi áo khoác ra, bé con người nhỏ đầu to, dề thương ghé vào trong lòng ngực Diệp Bạch, đôi tay ngắn còn ôm chặt lấy anh… Diệp Bạch cúi đầu thơm cô bé, giương mắt nói ới Lục U: “Con bé rất đáng yêu.”
Lục u ngồi dậy, cũng duỗi tay ra vuốt ve cái mông nhỏ của Tiếu Lục Hồi.
Thịt mum múp.
Cô bé đá hai chân, ngáp một cái, sau đó đôi chân nhỏ chổng lên bụng Diệp Bạch rồi ngủ khò khò
Diệp Bạch nhìn Lục U: “Cứ thế là ngủ rồi hả?”
Lục u ừ một tiếng: “Con thường xuyên chỉ cần vài giây là ngủ!”
Cô nhận lấy con, thật cấn thận ôm lên trên giường, cởi giày vớ ra đắp chăn đàng hoàng cho cô bé… Bé con mới ngủ, khuôn mặt ửng đỏ, lại trắng trẻo hồng hào, ngay cả hơi thở cũng thơm tho ngọt ngào.
Diệp Bạch ôm Lục u từ phía sau.
Ánh mắt anh lại nhìn Tiếu Lục Hồi, anh nghĩ, có lẽ tất cả mọi chuyện đều đã được sắp xếp.
Cả đời này, anh cùng Lục u cũng chỉ có một đứa con này.
Nhưng dường như cũng đã rất thỏa mãn.
Con vẫn còn ở đây, Lục U bị anh ôm lấy, cô có hơi không được tự nhiên.
Nghiêng người hỏi anh: “Ăn cơm trước nhé? Có hơi đói bụng!”
Diệp Bạch ừ một tiếng.
Anh vổ nhẹ người cô, dịu dàng nói: “Em đi rửa mặt trước, anh đi ra ngoài dọn dẹp một chút, vừa rồi Tiểu Lục Hồi ném đồ khắp mọi nơi.”
Nói xong anh cũng cười.
Gia đình có con nhỏ đều như vậy, trừ phi giao cho mấy dì chăm nhưng thời gian rảnh rỗi anh vẫn nguyện ý tự mình chăm con, thấy Tiểu Lục Hồi giống như nhìn thấy Lục u lúc còn nhỏ.
Diệp Bạch đi ra ngoài trước.
Lúc rửa mặt, Lục u dùng nước lạnh rửa, lúc nhìn vào trong gương cô ngẩn ra một hồi lâu.
Trong lòng mềm mại.
Cô nghĩ cô sẽ mãi mãi không thế thắng nối sự dịu dàng của Diệp Bạch.
Diệp Bạch làm hai phần cơm, anh và Lục u, Tiếu Lục Hồi ăn cơm riêng cho bé.
Năm mới, anh còn lấy một chai rượu vang đỏ ra.
Lục u cẩn thận nhấm nháp hương vị hơi đắng chát ấy giống như cảm giác của cô và Diệp Bạch … Diệp Bạch hỏi cô vị của nó thế nào, cô cười nhẹ: “Cũng tạm!”
Ánh mắt của Diệp Bạch trở nên thâm sâu.
Câu nói của anh chứa đầy ấn ý: “Cũng tạm là được rồi!”
Đang nói chuyện, di động đặt lên bàn vang lên, anh nhìn thoáng qua rồi nhẹ nhàng tắt máy.
Lục u đoán được là ai gọi tới.
Cô nhấp miệng uống rượu vang đỏ, không lên tiếng… Diệp Bạch sợ cô không vui, nhẹ giọng nói: “Là một khách hàng không quan trọng.”
Cô biết anh sợ cô mất hứng, nói dổi.
Lục u cũng không vạch trần, tình cảm của người trưởng thành có đôi khi vần nên hồ đ’ô một chút mới tốt. Nếu thật sự so đo, cô và Diệp Bạch thật sự không thể cùng nhau nối một ngày.
Sau khi ăn xong, Tiểu Lục Hồi vẫn chưa tỉnh giấc.
Diệp Bạch dọn dẹp, Lục u ở cùng con, cô nhìn khuôn mặt tinh tế của cô bé dưới ánh đèn
Bên ngoài, dường như có tiếng nói chuyện truyền tới.
Cô đoán, là Gina lại gọi điện thoại tới.
Diệp Bạch nghe điện thoại.
Lục u không lắng nghe, cô cũng chỉ yên tĩnh nằm cùng con, chờ cô bé tỉnh lại… Ước chừng tới mười hai giờ, cuối cùng cô bé cũng đã ngủ đủ, lúc chui ra khỏi ố chăn cả người ấm áp dê chịu, nhưng cô bé không muốn dậy, ôm mẹ đòi trò chuyện cùng mẹ.
Lục u nằm xuống.
Cô nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Tiếu Lục Hồi, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Muốn nói cái gì vậy?”
Tiểu Lục Hồi xoay người, ưỡn ẹo bò vào trong lòng ngực của cô.
Cô bé mở to đôi mắt, mềm mại hỏi: “Con có thể gọi chú Diệp là bố không? Con cảm thấy chú ấy chính là bố của con.”
Lục u nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của con gái.
Cò đang châm chước trả lời nhưng còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Lục Hồi đã bị người ta ôm lên.
Diệp Bạch đi vào trong.
Anh giúp cô bé vuốt ve lại mái tóc bù xù rồi lại thơm lên mặt bé: “Sau này cứ gọi là bố!”
Tiểu Lục Hòi che đôi mắt lại.
Ngã vào đầu vai anh, thẹn thùng!
Diệp Bạch nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, quay đầu lại nhìn Lục u, ánh mắt của anh cực kỳ dịu dàng… Hạnh phúc đến muộn, ngay lúc bọn họ kết hôn anh đã ảo tưởng quá vô số lần, hôm nay cuối cùng cũng thành hiện thực.
Lục u dựa vào đầu giường.
Cả người cô nhìn rất mềm mại nhưng cô trong lòng cũng không nhẹ nhàng giống như Diệp Bạch.
Trong kỳ nghỉ năm mới, Lục u và con đều ở chung cư.
Toàn bộ thời gian Diệp Bạch ở cùng các cô.
Ban ngày, bọn họ đưa Tiểu Lục Hồi đi công viên trò chơi, ban đêm khi cô bé ngủ rồi, bọn họ sẽ chọn một hai bộ phim cùng nhau nằm xem ởtrên sô pha, thỉnh thoảng cũng sẽ động tình, vuốt ve hôn môi… Nhẹ nhàng làm một lần.
ít khi có tin tức của Gina
Phần lớn thời gian, điện thoại của Gina, Diệp
Bạch sẽ không nghe.
Lục u nghĩ, có lẽ Anh cũng khó xử.
Một đêm trước khi kì nghỉ kết thúc, Lục u thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đưa Tiểu Lục Hồi trở về trong ngày hôm sau.
Cô bé chơi trong phòng khách.
Trong phòng ngủ, Lục u sửa soạn một rương hành lý lớn, hầu như đều là đồ của Tiểu Lục Hồi.
Mới chuẩn bị xong, cả người đã bị người ta ôm lấy từ phía sau.
Diệp Bạch nhẹ nhàng ôm lấy cô, cằm gác trên đầu vai cô, lẩm bấm: “Đừng đi! ở lại được không? Lục u, anh thích được ở cùng một chỗ với mẹ con em.”
Cổ họng Lục u căng chặt.
Cô cũng muốn, cô cũng cảm thấy rất vui nhưng thế giới của ba người quá nhỏ.
Cô cũng không thể nói câu chờ đến khi Gina chết bệnh được.
Cô nghĩ ngợi, xoay người nhìn anh, nghiêm túc hỏi Anh: “Diệp Bạch, anh có thế bảo đảm tương lai của chúng ta không? Anh có thể bảo đảm sẽ cho Lục Hồi hạnh phúc không?”
Diệp Bạch nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, giọng nói khàn đặc: “Đương nhiên!”
Anh nói với cô: “Trừ phi thật sự có ngày đó, bằng không anh sẽ không đi nữa, Lục u anh cam đoan với em.”
Lục u cũng duỗi tay sờ mặt anh.
Bóng đêm ôn nhu.
Hồi lâu sau, cô mới nhẹ giọng hỏi: “Em có thể tin tưởng anh sao, Diệp Bạch?”
Cô bị ôm vào trong lòng ngực của anh…
Lúc Diệp Bạch ôm cô, anh thật sự có thể cảm nhận được, Lục u đã không còn là thiếu nữ… Cô đã là một người phụ nữ trưởng thành, là vợ của anh.
Anh nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên rồi hôn: “Ngày mai đi đăng ký kết hôn, chúng ta sẽ làm hôn lễ.”
Lục U cười rộ lên: “Sao lại gấp gáp như vậy được! Trên tay em còn có rất nhiều việc cần phải làm nữa!”
Rõ ràng là đang cười, trong mắt cô lại có nước mắt.
Diệp Bạch biết cô uất ức, anh nhẹ nhàng giúp cô lau đi giọt lệ vương trên khóe mắt: “Đừng khóc! Lục u, đừng khóc!”
Nhưng cô vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.
Đêm đó, cô cùng Tiểu Lục Hồi không đi…
Lúc ngủ, Tiểu Lục Hồi ngủ ở giữa bọn họ, sung sướng lăn qua lăn lại.
Diệp Bạch sợ cô bé làm phiền Lục u, đành phải kéo cô bé ôm vào trong lòng ngực mình, kể chuyện cổ tích cho cô bé… Bé con thơm tho mềm mại khiến trái tim anh mềm ra.
Diệp Bạch nhịn không được vừa thơm vừa hôn.
Thật là đáng yêu!
Tiểu Lục Hồi thẹn thùng lại che mặt lại…
Qua năm mới, Lục u có hơi bận rộn.
Trước đây, hầu như một tuần cô chỉ cần tới công ty hai ba lằn, gần đây ngày nào cũng phải đi… Cũng may có Diệp Bạch, buối tối cô còn có thể tranh thủ vào thời gian rảnh đế vẽ truyện tranh, cũng xem như những tháng ngày ngày không có trở ngại gì cả
Đầu mùa xuân, mưa nhiều,
Hôm nay Lục u xong xuôi công việc, bước ra khỏi tòa nhà, tài xế mãi chưa tới.
Điện thoại cũng không gọi được.
Cô đang định bắt xe về, một chiếc xe RV màu đen từ từ lướt qua, bổng dưng một giọng nói
vang lên: “Bách Ngôn, là cô Lục, chúng ta đưa cô ấy về đi!”
Lục u sửng sốt.
Cô xoay người, thấy người trong xe ngồi, đúng là Chương Bách Ngôn và vợ chưa cưới của anh, Tần Dụ.
Tân Dụ mỉm cười: “Cô Lục lên xe đi, để Bách Ngôn đưa cô trở về!”
Lục u cảm thấy không thích hợp lắm.
Dù cho cô không tính đến mối quan hệ giữa cô và Chương Bách Ngôn, cô còn phải bận tâm đến cảm nhận của Diệp Bạch… Hơn nữa ngồi cùng xe với bọn họ, vô cùng không thoải mái!
Cô từ chối theo bản năng
Nhưng giây tiếp theo, xe ngừng lại, Chương Bách Ngôn xuống xe mở cửa xe ra.
Anh im lặnq nhìn lai cô: “Lên xe!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK