Bóng người trong gương chiếu hậu từ từ nhỏ dần rồi biến mất.
Đến khi sực tỉnh thì trong mắt Hoắc Kiều đã ngân ngấn nước mắt.
Chị Hồng khẽ an ủi: “Thời gian quay phim tổng cộng chỉ có ba tháng. Hơn nữa, trong lúc đó không phải cũng có nghỉ phép sao! Kiểu gì cũng sẽ gặp nhau thôi, Tổng Giám đốc Khương cũng đã nói anh ấy sẽ đến thăm mà!”
Chị Hồng nói xong thì vỗ đùi Hoắc Kiều: “Kết hôn mấy năm rồi mà vẫn còn mặn nồng như vậy là hiếm lắm đấy!”
Chị Hồng là người quản lý mới ký hợp đồng nên cũng không biết chuyện lúc trước.
Chỉ tưởng rằng họ là đôi vợ chồng trẻ quấn quýt nhau thôi!
Hoắc Kiều không giải thích.
Cô cũng không muốn để chuyện riêng tư nhập nhằng với công việc, cô cười khẽ rồi nhắm mắt nghỉ ngơi: “Đâu có mặn nồng đến thế.”
Chị Hồng là người thông minh nên vừa nghe đã hiểu.
Cô ấy liếc nhìn Hoắc Kiều bằng cặp mắt ẩn ý, thì ra là Tổng Giám đốc Khương đang muốn theo đuổi vợ.
Đoàn xe chạy khoảng chừng năm tiếng mới đến thành phố C.
Trong lúc rung lắc lảo đảo, cô cảm giác được điện thoại di động vang lên âm báo zalo nhưng cô không xem. Đến khi xuống xe nhìn qua thì thấy là tin nhắn Khương Lan Thính gửi tới, không có nội dung gì đặc biệt mà chỉ là câu nói rất bình thường.
Hoắc Kiều nhìn một lúc lâu, cuối cùng vẫn không trả lời lại.
Cô phải ở lại thành phố C khoảng một tháng, điều kiện không thể bằng khi ở nhà, nhưng Hoắc Kiều đã quen rồi. Làm việc mà, quen sống an nhàn sung sướng thì đâu thể làm tốt công việc được, chỉ có điều cô thấy nhớ con.
Cứ cách hai đêm, cô sẽ gọi video cho Khương Lan Thính, muốn nhìn Khương Sanh một chút.
Anh luôn để Khương Sanh gọi video với cô.
Còn anh lặng lẽ đứng ở một bên, không đưa ra yêu cầu nói chuyện.
Thỉnh thoảng họ cũng sẽ trò chuyện vài câu, nhưng không liên quan đến chuyện tình yêu.
Phần lớn liên quan đến Tiểu Khương Sanh!
Khương Lan Thính cũng chưa từng hỏi chuyện nghỉ phép của cô. Dần dà, cô nghĩ, hôm đó anh nói muốn đến thăm cô có lẽ chỉ là thuận miệng, công ty của anh có rất nhiều công việc, sao anh có thể rảnh rỗi đến thành phố C.
Đến khi nghỉ phép, cô cố gắng xin nghỉ hai ngày để có thể về thành phố B thăm con trai.
Việc quay phim vốn rất thuận lợi, nhưng giữa chừng lại xảy ra một chút vấn đề.
Diễn viên nam chính là người mới đang nổi tiếng trong giới điện ảnh, trong giới đều có tin đồn về bối cảnh của anh ta, Hoắc Kiều không biết bối cảnh của anh ta là gì, nhưng chị Hồng đã lặng lẽ nói cho cô biết: “Gì mà bối cảnh chứ, chỉ là ỷ vào vẻ ngoài không tệ, diễn xuất cũng tạm được... Có một Tổng Giám đốc nữ của tập đoàn rất thích anh ta, Hoắc Kiều, em hiểu chứ?
Trong cái giới danh lợi này, chuyện như vậy cũng thấy nhiều nên cô đã quen lắm rồi.
Hoắc Kiều gật đầu.
Thực ra chỉ cần không ảnh hưởng đến việc quay phim thì dù lai lịch đối phương thế nào, cô cũng không thèm quan tâm.
Diễn viên nam tên Tiếu Bạch kia, ban đầu rất thành thật, mặc dù hơi lạnh nhạt một chút nhưng cũng coi như là lễ phép, nhưng dần dần anh ta bắt đầu chỉ đạo Hoắc Kiều diễn xuất, không nghe theo sự sắp xếp của anh ta thì anh ta bắt đầu khó chịu.
Bình thường Hoắc Kiều rất dễ tính, nhưng với bối cảnh của cô, sao có thể để người ta bắt nạt được.
Buổi tối, đạo diễn tới khuyên nhủ.
Chị Hồng mở cửa cho đạo diễn.
Chị Hồng là người nóng tính, trước đây từng dẫn dắt vài nữ hoàng điện ảnh, cộng thêm bối cảnh của Hoắc Kiều khiến sống lưng chị Hồng càng thẳng tắp hiên ngang, không bàn tới cái khác thì Hoắc Kiều cũng là con gái út của Ôn Noãn.
Ôn Noãn có thân phận gì?
Bà chủ của nhà họ Hoắc, địa vị trong giới giải trí cũng rất kinh khủng. Những năm nay, chỉ riêng mấy bộ phim bom tấn mà bà đầu tư thôi cũng đã không đếm xuể, chỉ là người ta khiêm tốn. Hơn nữa, tham vọng sự nghiệp của Hoắc Kiều không lớn cho nên rất nhiều người không biết.
Ngay khi đạo diễn bước vào.
Chị Hồng lập tức nói rõ: “Đạo diễn, tôi không quan tâm người chống lưng cho tên Tiếu Bạch kia là ai, nhưng việc cậu ta dám ngang nhiên leo lên đầu tôi ngồi như vậy thì không được! Đúng là Hoắc Kiều chỉ là người mới trong giới điện ảnh, nhưng cô ấy cũng từng được đạo diễn quốc tế tuyển chọn, do không may mắn nên mới phải rời khỏi đoàn làm phim mà thôi... Sao lại đến phiên một người mới như cậu ta chỉ đạo diễn xuất chứ? Lấy được giải thưởng diễn viên mới thì hay lắm à, rốt cuộc là dựa vào thực lực giành được hay là nhờ ngủ được, đạo diễn ông nói thử xem.”
Vẻ mặt đạo diễn trở nên khó xử.
Chị Hồng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ông cũng biết bối cảnh của Hoắc Kiều chúng tôi mà, làm sao có thể đi xách giày cho Tiếu Bạch được chứ! Cậu ta nằm mơ đấy à, đéo có cửa đâu!”
Cô ấy mạnh mẽ đến mức đạo diễn đổ mồ hôi hột, sau đó ông ấy nhắc nhở: “Chúng ta nói chuyện văn minh, nói chuyện văn minh thôi!”
Chị Hồng cười khẩy: “Văn minh thì cũng phải xem đó là ai!”
Đạo diễn sờ mũi, cuối cùng hết cách nên đành nói thật: “Bộ phim này của chúng ta, nhà đầu tư lớn nhất chính là Tiếu Bạch... Vị kia, các cô biết đấy, tôi cũng rất khó xử! Ôi, nếu sau đó có ai đó châm ngòi thổi gió thì ngay cả khoản tiền còn lại cũng không lấy được. Đến lúc đó làm sao chúng ta có thể quay tiếp bộ phim này, tâm huyết của cả đoàn làm phim đều đổ vào đây hết.”
Chị Hồng đang muốn chửi ầm lên.
Hoắc Kiều tựa vào quầy bar, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ khẽ nói: “Chỉ cần anh ta không quá đáng, tôi cũng sẽ không so đo với anh ta, đạo diễn cứ yên tâm.”
Đạo diễn chỉ chờ câu nói này của cô.
Vừa nghe vậy thì khen ngợi một hồi.
Chị Hồng trừng mắt đuổi người đi, đến khi đóng cửa lại, chị Hồng sửa sang lại quần áo rồi nói: “Đây là cái gánh hát rong rác rưởi gì thế này! Một kẻ bán mông mà cũng có quyền phát biểu!”
Hoắc Kiều không lên tiếng.
Vốn tưởng rằng sau khi đạo diễn đến chỗ Tiếu Bạch nói chuyện thì chuyện này coi như qua đi.
Nhưng không ngờ rằng cái tên Tiếu Bạch kia lại kiếm chuyện.
Lúc trước, khi Hoắc Kiều ký hợp đồng, trên giấy trắng mực đen ghi rõ ràng, tất cả cảnh quay thân mật hoặc là sử dụng người đóng thế hoặc là sử dụng góc máy... Cô sẽ không tiếp xúc thân mật với diễn viên nam.
Hôm nay có một cảnh hôn, Hoắc Kiều đề xuất sử dụng góc máy.
Tiếu Bạch không hài lòng, còn lấy chuyện chuyên nghiệp ra mà nói, nhất định đòi hôn thật.
Anh ta còn phách lối: “Hôm nay nếu như sử dụng người đóng thế hoặc sử dụng góc máy thì không thể nào quay cảnh này nữa, đạo diễn, tôi và cô ta... một người sẽ rời khỏi đây, ông chọn đi!”
Đạo diễn bị kẹt giữa hai bên.
Ông ấy đâu dám thuyết phục Hoắc Kiều quay cảnh hôn, thậm chí còn chạm lưỡi? Không cần nói đến người nhà họ Hoắc, chỉ riêng vị Tổng Giám đốc Khương kia thôi cũng đủ bổ ông ấy ra làm củi đốt rồi?
Đạo diễn không hề nhúc nhích.
Tiếu Bạch rất khó chịu, sau đó anh ta miễn cưỡng tiếp tục quay phim, không ngờ anh ta vậy mà lại ép hôn Hoắc Kiều... Hoắc Kiều kịp thời đẩy anh ta ra, cô cũng không nể mặt mà thẳng tay tát anh ta một cái.
Hoắc Kiều rất ít khi làm khó đồng nghiệp.
Lúc này, cô không hề nhẫn nhịn: “Tiếu Bạch, đừng có quá đáng!”
Tiếu Bạch vô cùng tự phụ. Anh ta ỷ vào việc mình từng lấy được giải thưởng nào đó cho người mới, lại ỷ vào việc mình là cục cưng của Tổng Giám đốc nữ kia nên dõng dạc nói: “Được lắm! Không quay nữa! Giữa tôi và cô phải có một người rời đi!”
Đoàn làm phim vì nam nữ chính bất hòa nên bị trì trệ.
Hoắc Kiều đương nhiên không đôi co với anh ta nữa.
Cô cũng đi về phía phòng hóa trang: “Được thôi! Vậy thì giữa tôi và anh nhất định phải có một người rời đi!”
Chị Hồng đi theo phía sau cô rất phấn khởi: “Nên như vậy sớm! Nên như vậy sớm! Ai mà không có bối cảnh chứ?”
Đang nói chuyện thì điện thoại Hoắc Kiều vang lên, là Khương Lan Thính gọi tới.
Hoắc Kiều nghe máy.
Giọng nói Khương Lan Thính rất dịu dàng: “Nghe chị Hồng nói ngày kia em nghỉ phép nên anh đưa Khương Sanh tới thăm em.”
Hoắc Kiều nhìn chị Hồng, sau đó khẽ nói: “Ngày mai nghỉ rồi, hay là em về thành phố B vậy!”
Bên kia im lặng một lúc...
Giọng Khương Lan Thính càng dịu dàng hơn: “Hoắc Kiều, chuyên cơ đã hạ cánh, anh và Khương Sanh đã ở thành phố C rồi.
Hoắc Kiều ngớ ra.
Lúc này, Khương Lan Thính nói tiếp: “Em có nghe không? Anh và Khương Sanh đều rất nhớ em nên đã tới đây.”