Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tây quả thật đã nhận ra.
Cô cúi đầu nhìn thật lâu, sau đó cuối cùng vẫn dùng muỗng múc lên… Đưa đến bên mòi.
Chè đậu xanh ướp lạnh vốn đã mát lạnh ngon miệng.
Nhưng lúc chạm vào đầu lưỡi lại nếm được một hương vị chua xót.
Hoắc Tây nhấm nháp hương vị ấy, lúc đầu cô ăn rất chậm, sau đó càng lúc càng nhanh… Chẳng mấy chốc cô đã ăn hết một chén nhỏ, ngấng đầu nói với người giúp việc: “Khá ngon.”
Người giúp việc thở phào nhẹ nhõm.
Người giúp việc nhận lấy cái chén rồi mỉm cười nói: “Còn một chén, để trễ một chút rồi uống, ông chủ nói chỉ có thể ăn nhiều nhất là hai chén, không thế ham lạnh.”
Hoắc Tây nhẹ nhàng ừ.
Người giúp việc thấy cô đồng ý uống, trong lòng cũng vui mừng, lúc rời đi bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lúc đặt tay vào then cửa, sau lưng lại vang lên giọng nói của Hoắc Tây: “Chờ lát nữa tôi muốn ăn một phần gà hầm nấm.”
Người giúp việc vui sướng xoay người:
“Vâng, tôi sẽ nói phòng bếp lập tức làm ngay.”
Hoắc Tây bị ánh mắt kia làm cho ngại ngùng, giả vờ cúi đầu đọc quyển sách trên tay… Người giúp việc nhắc nhở: “Cô chủ, cô cầm ngược sách rồi.”
Mặt Hoắc Tây nóng lên, ho nhẹ: “Dạy cho con biết trước thôi.”
Người giúp việc đi xuống lầu.
Hoắc Minh đặt cuốn tạp chí trong tay xuống rồi hỏi: “Đã ăn chưa?” òn Noãn cũng rất quan tâm, Miên Miên và Tiểu Trương Duệ đứng một bên cũng vểnh tai lên nghe…
Người giúp việc lưu loát nói: “Ăn! Ăn rất ngon lành.”
Ngẫm lại rồi vẫn nói: “Hẳn là cô chủ biết là ai làm nhưng cũng không nói gì thêm… Bây giờ còn muốn phòng bếp làm thêm gà hầm nấm nữa, ông bà chủ, tôi đến phòng bếp làm việc đây.”
Hoắc Minh rất vui mừng: “Cuối cùng chịu ăn, vẫn là Sùng…”
Giây tiếp theo, dường như ý thức được cái gì, ông lập tức dừng lại.
Ôn Noãn biết ông muốn nói gì, chỉ nhẹ nhàng thở dài, quay sang bận chăm sóc Miên Miên và Duệ Duệ.
Lúc Duệ Duệ đi lên lầu, cậu bé không khỏi nhìn ra bên ngoài biệt thự.
Bên ngoài biệt thự, có một chiếc xe việt dã đang đổ.
Trương Sùng Quang dựa vào thân xe, gió đêm thổi bay góc áo sơ mi và tóc anh… Anh cứ đứng ở nơi đó, thật lâu sau thật lâu sau, mãi cho đến khi di động vang lên.
Là một người giúp việc trong nhà họ Hoắc gọi tới, giọng nói hơi khẩn trương: “Cậu Sùng Quang, cô chủ đã chịu ăn, ăn rất ngon, cậu cứ yên tâm.”
Người nọ nói xong thì lập tức cúp máy, sợ bị người khác nghe thấy.
Người nọ tham lam nhận đồ tốt của cậu Sùng Quang, báo cáo lại tình hình với anh, lỡ như bị ông bà chủ biết… Thế thì không ốn!
Nào ngờ vừa mới cúp điện thoại đã thấy Hoắc Minh đứng ở cửa.
Cũng không biết ông đã nghe bao lâu.
Người giúp việc run lên, đôi môi run rẩy hơn nửa ngày không dám nói lời nào, người nọ biết rõ tính cách quy củ của Hoắc Minh…
Ánh mắt của Hoắc Minh thâm sâu.
Một lúc lâu sau ông đến gần, lấy một hộp thuốc lá ra khỏi túi quần, rút một điếu ra rồi nói:
“Lão Ngô, mượn chút lửa.”
Ông lại giả vờ oán giận: “Bà chủ của mấy người quản lý nghiêm khắc quá, ở trước mặt bà ấy tôi chẳng dám chạm vào điếu thuốc nào. ôi chà, hộp thuốc lá này lại còn do thằng nhóc Lục Thước kia lén báo hiếu với tôi đấy..”
Lão Ngô biết đã vượt qua an toàn.
Đôi mắt ông ta nóng lên, vội vàng móc bật lửa ra, châm lửa đổt cho Hoắc Minh rồi nói: “Bà chủ cũng vì quan tâm tới sức khỏe của ngài.”
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh kẹp điếu thuốc lá, đôi mắt hẹp dài híp lại.
Mặt mày vẫn tuấn tú như lúc còn trẻ.
Ông cười rồi vỗ vai người giúp việc: “ông nói đúng! Trời… Nhưng đừng nói cho bà chủ biết đấy.”
Lão Ngô Liên vội vàng đảm đảm: “Tôi sẽ không nói, ngài yên tâm.”
Hoắc Minh đi ra khỏi phòng bếp, tiến về phía màn đêm nơi sán sau, hương khói xám tỏa ra từ điếu thuốc cháy đỏ vấn vít quanh tay ông… Đôi mắt ông lại hơi ươn ướt.
Dường như cảnh năm đó lại hiện ra trước mắt.
Năm ấy, ông đưa Sùng Quang trở về, nói với anh rằng sau này nơi đây sẽ là nhà của anh, có thể kêu ông là bố, cũng có thể gọi là chú…
Sùng Quang là người ông đã chọn, anh chỉ nghĩ ông chọn anh vì nhóm máu hiếm mà anh có nhưng nếu không thích vì sao ông lại đưa anh về nhà, lợi dụng lợi ích… Mặc kệ quý giá đến nhường nào, có bao nhiêu người sẽ đồng ý chứ?
Huống chi, năm Sùng Quang học tiểu học còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mất máu quá nhiều.
Cũng là Hoắc Minh ông rút 800ml máu trong một lần truyền vào cơ thế anh, 800ml là giới hạn cao nhất, nếu không phải ông thật sự xem anh như con trai, người vổn lạnh lùng như Hoắc Minh ông sẽ chịu làm vậy sao?
Hoắc Minh bước qua đường mòn, đi tới chỗ ngoặt là có thể thấy bên ngoài biệt thự.
Quả thật, nhìn ra xa sẽ thấy một chiếc xe việt dã màu đen.
Cậu con trai tốt trong quá khứ của ông đang đứng đó, rất tốt, không hút thuốc.
Hoắc Minh nhìn một lát rồi yên lặng xoay người đi vào biệt thự… Bên kia, Trương Sùng Quang cũng thấy ông, đôi môi đẹp khẽ cong lên nhưng Hoắc Minh đã đi vào phòng.
Đêm đó, Trương Sùng Quang đứng ở bên ngoài thật láu.
Hạ đi thu tới.
Trương Sùng Quang thường xuyên nấu vài món ăn đế Miên Miên và Duệ Duệ mang về, phần lớn thời gian Hoắc Tây đều chịu ăn, ước chừng là vì đứa con trong bụng.
Cô chịu ăn, anh lập tức dốc lòng nghiên cứu thực đơn.
Chỉ là cô vẫn không chịu tha thứ cho anh, không muốn cùng anh đi kiểm tra thai nhi định kỳ, không muốn gặp anh… Ngay cả khi ngày sinh nở đang đến gần, cô cũng không muốn anh tới.
“Bố, có phải sinh con rất đau hay không?” Miên Miên hỏi.
Trương Sùng Quang hơi thất thần, ngay sau đó, anh lại hoảng hốt nhớtới lúc Hoắc Tây sinh Duệ Duệ, anh cũng ởtrong phòng sinh, Hoắc Tây đau đến mức sắc mặt tái nhợt, nắm chặt lấy tay anh.
Thế nhưng vào lúc em bé được sinh ra, Hoắc Tây lại mỉm cười dịu dàng.
Cô nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang, thằng bé nhìn thật đáng yêu.”
Anh mất tập trung, Miên Miên gọi anh một tiếng, lúc này Trương Sùng Quang mới tỉnh táo lại, đang định nói chuyện thì di động vang lên, là người giúp việc bên nhà họ Hoắc lén báo tin: “Cậu
Sùng Quang, có khả năng cô chủ phải sinh sớm.”
Tay Trương Sùng Quang đang cầm di động run lên.
Ngay sau đó anh lập tức cúp điện thoại, nói với Miên Miên: “Mẹ sắp sinh em bé, chúng ta qua đó.”
Miên Miên vô cùng lo lắng.
Lúc rời đi, cô bé kéo lấy ngón tay của Trương Sùng Quang… Từ sau chuyện xảy ra ở Melbourne, đã rất lâu rồi Miên Miên không thân mật, ỷ lại vào anh như thế này.
Mắt Trương Sùng Quang đỏ lên.
Anh biết Miên Miên đang sợ hãi, vì thế anh nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, dịu dàng nói: “Có bố ở đây!”
Cô bé vẫn túm chặt tay anh.
Trương Sùng Quang sợ chậm trễ thời gian, cho nên dù Miên Miên đã mười mấy tuối nhưng anh vẫn bế cô bé, bước nhanh lên xe… Xe chạy nhanh nhưng rất ổn định, anh vẫn không quên còn Miên Miên đang ngồi.
Bệnh viện Ngưỡng Đức, thành phố B.
Đứa nhỏ của Hoắc Tây có dấu hiệu sinh trước một tuần.
Tinh huống có vẻ khả quan hơn nhiều so với
tưởng tượng của mọi người, Tiểu Hoắc Tinh cũng không tra tấn Hoắc Tây quá lâu, sau khi đưa đến bệnh viện thì chẳng mấy chốc đã mở được tới sáu phân, sau khi chuyên gia khoa sản tự mình kiểm tra thì nói: “Chuẩn bị sinh.”
Bà là người quen của nhà họ Hoắc, khom lưng dịu dàng cổ vũ Hoắc Tây: ‘Tinh huống ổn định, vòng đầu của bé không lớn, máu hiếm cũng đã được chuyến đến bệnh viện.”
Bà ngừng một chút, có đôi lời không biết nên nói hay không.
Mặc dù Hoắc Tây đang đau đớn nhưng vẫn nghe thấy, cô biết số máu kia là của Trương Sùng Quang.
Mỗi tháng anh sẽ rút máu định kỳ.
Trong cơn đau đớn, Hoắc Tây hốt hoảng, bổng chốc nhớ tới rất nhiều chuyện xưa… Đều là chuyện giữa cô và Trương Sùng Quang, cả tốt lẫn xấu.
Bác sĩ suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng hỏi: “Cần người vào sinh cùng không?”
Lúc trước khi Hoắc Tây sinh Tiểu Trương Duệ có Trương Sùng Quang vào sinh cùng, mặc dù hiện tại đã ly hôn nhưng đứa nhỏ này là con của Trương Sùng Quang, hơn nữa người đã đứng ở bên ngoài.
Dưới ánh đèn dây tóc trong phòng sinh, khuôn mặt Hoắc Tây trắng bệch gác trên gối nằm, cô nhẹ nhàng lắc đầu.
Nước mắt rơi ra khỏi khóe mắt.
Bác sĩ nhẹ nhàng sờ mặt cô, dịu dàng nói: “Tôi đi ra ngoài một chút, nói vài câu với bố mẹ của cháu.”
Hoắc Tây gật đầu.
Từ đầu tới đuôi, cô không hỏi tới Trương Sùng Quang…
Bác sĩ đi ra khỏi phòng sinh, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Người nhà họ Hoắc đều có mặt, ôn Noãn là người đầu tiên tiến lên hỏi: “Tình huống thế nào?”
Bác sĩ vỗ tay bà, mỉm cười: ‘Tinh huống khá ốn, tôi dự đoán thời gian sinh sản sẽ không vượt quá hai tiếng đồng hồ, hơn nữa em bé cũng rất hiếu động, có vẻ đã không chờ nối nữa, muốn ra ngoài nhìn rồi.”
Ôn Noãn yên tâm, bà định đi vào sinh cùng cô.
“Mẹ, đế con vào đi!” Trương Sùng Quang bổng dưng mở miệng, giọng nói khàn đến mức không thành tiếng, Miên Miên đứng bên cạnh vẫn khấn trương kéo chặt tay anh không chịu bỏ ra.
Ôn Noãn rất khó xử, cũng may bác sĩ lên
tiếng.
“Tiểu Tây nói không cần cậu vào.”
Ánh mắt Trương Sùng Quang trở nên ảm đạm, anh yên lặng lùi ra phía sau dựa lưng lên vách tường, nhìn chăm chú vào cửa phòng sinh… Anh và Hoắc Tây chỉ cách nhau một cánh cửa.
Lúc này phòng sinh bên cạnh có tiếng thét cao vút của phụ nữ vang lên.
Chắc là đã đau đến mức không chịu nối.
Sắc mặt Trương Sùng Quang tái nhợt, ngón tay cũng nhịn không được trở nên run rẩy, nếu nói hổi hận… Bây giờ anh hối hận, lúc trước anh muốn một đứa con cũng đơn giản là vì muốn níu giữ Hoắc Tây, thế nhưng người phải chịu đau đớn lúc sinh con lại là Hoắc Tây.
Hoắc Minh thấy anh như vậy, giận sôi máu.
“Hiện tại hối hận thì có ích sao, đứa con trong bụng cũng sắp sinh ra rồi, mắt là đôi, mũi là mũi.”
Trương Sùng Quang chua xót, gọi một tiếng bổ.
Hoắc Minh hừ mũi, quay đầu lại nhìn cửa phòng sinh, hòn ngọc quý trên tay mình đang dạo ở quỷ môn quan, người làm bố sao có thể không đau lòng, ông hận không thế treo Trương Sùng Quang lên đánh một trận.
Lúc này cửa phòng sinh lại bị mở, y tá chạy ra nói với bác sĩ: “Chủ nhiệm sở, đã mở mười phân, ngài nhanh chóng vào nhìn xem.”
Bác sĩ họ Sở vội vàng đi vào.
Trong hành lang, người nhà họ Hoắc đều im lặng không lên tiếng.
Không ai lôi chuyện cũ ra tính số với Trương Sùng Quang vào ngay lúc này, nói những lời đó cũng chẳng thoải mái… Thời gian chờ đợi rất lâu, thậm chí Hoắc Doãn Tư còn gọi anh đi hút thuốc lá chung.
Trương Sùng Quang từ chối, đưa tay ra cản lại: “Anh cai thuốc.”
Hoắc Doãn Tư cười nhạo rồi tự mình rời đi.
Trong phòng sinh, bác sĩ và y tá vẫn luôn cố vũ Hoắc Tây… Sau khi giãn mười phân, Hoắc Tây đau đến mức trán đố một lớp mồ hôi mỏng nhưng cô vẫn cắn chặt môi không chịu kêu thành tiếng.
Trong cơn đau đớn, cô cảm giác đèn dây tóc trên đầu đang đung đưa.
Ký ức như thủy triều ùa về .
[Hoắc Tây, chúng ta sinh thêm một đứa con nhé!]
[Hoắc Tây, sau này anh sẽ không làm em đau lòng nữa, cũng sẽ không có Tống Vận, Trương Vận…]
Thế nhưng mà Trương Sùng Quang, thật sự đã quá muộn, hình ảnh anh và Tống Vận ôm hôn nhau, cả đời này tôi sẽ không thể quên, hoảng hốt trong cơn đau đớn, mặt Hoắc Tây tràn đầy nước mắt, ước chừng trong giây phút hận thù che phủ đôi mắt, khi em bé được sinh ra, cô tự nhiên hét lên: “A…”
Tiếng hét đau khố thê lương!
Tiếu Hoắc Tinh được sinh vào lúc mười giờ mười phút, một thời gian vô cùng hoàn mỹ.
Trọng lượng ba ki-lô-gam, chiều cao 55cm, một em bé chân dài thướt tha.
“Thật là xinh đẹp! Nhìn rất giống mẹ.”
Y tá lưu loát tắm rửa cho em bé sạch sẽ, đưa đến trước mặt Hoắc Tây, trán Hoắc Tây phủ một lớp mồ hôi mỏng, sợi tóc cũng dính sát vào nhưng cô vẫn quay đầu lại, dịu dàng nhìn chăm chú vào em bé.
Thật sự rất xinh đẹp, vừa sinh ra đã trắng trẻo mềm mại.
Cô không khỏi vui mừng.
Cô dịu dàng ngắm nhìn, sắc mặt lại càng ngày càng trở nên tái nhợt, bác sĩ nhận thấy điểm không thích hợp, chạy tới kéo khăn trải giường màu trắng ra nhìn thoáng qua, giọng nói run rẩy
gấp gáp: “Chuấn bị máu, lập tức truyền máu! sản phụ có tình trạng xuất huyết nhiều.”
Giọng nói vừa dứt, Hoắc Tây đã lâm vào hôn mê.
Thời gian giành giật từng giây từng phút, bác sĩy tá bận rộn trong ngoài, người bên ngoài cũng không ngổc, biết rằng ắt hẳn đã xảy ra chuyện.
Hoắc Minh bắt lấy người vội hỏi: “Sao lại thế này?”
Chủ nhiệm khoa sản cầm giấy tờ đi ra, yêu cầu ký tên, bà nói ngắn gọn: “Có dấu hiệu xuất huyết nhiều, đã truyền máu! Minh, ông cứ yên tâm, có đầy đủ lượng máu.”
Hoắc Minh không dám chậm trễ thời gian chút nào, cho dù lòng ông đang nóng như lửa đốt.
Ông vội vàng ký tên.
Lúc ký tên tay ông hơi run, ôn Noãn nhẹ nhàng nâng cánh tay ông lên, cho chồng một nguồn lực ổn định.
Bác sĩ cũng không dám chậm trễ một khắc nào, ký tên xong lại đi vào phòng sinh, trong chốc lát hộ sĩ ôm Tiểu Hoắc Tinh ra, cô bé trắng trẻo mũm mĩm, mọi người nhìn thấy đều đỏ cả mắt.
Trương Sùng Quang vừa vui mừng vừa ân hận.
Sắc mặt của Trương Sùng Quang xanh xao, ngón tay anh run rẩy, nhẹ nhàng chạm vào em bé, khóe mắt trở nên ướt át… Hoắc Doãn Tư đứng ở một bên nhịn không được nói: “Nếu như anh biết khoan dung hơn một chút, hai người cũng sẽ không đi đến bước này. Chị của tôi sinh con phải khố sở như thế nào, anh không biết sao?”
Anh biết…
Anh vẫn luôn biết nhưng lúc ấy anh như một kẻ điên cuồng, cứ cho rằng chỉ cần có con là có thể trói chặt Hoắc Tây, hiện tại anh đã nhận ra, mười đứa con cũng không trói nổi, chỉ khiến anh mất đi cô.
“Con xin lỗi! Bố, mẹ, con xin lỗi mọi người.”
òn Noãn không đành lòng tiếp tục nghe, bà là phụ nữ, bà là người có thể đồng cảm với Hoắc Tây như bản thân cũng đã từng trải qua.
Yết hầu Hoắc Minh lên xuống: “Bây giờ nói mấy lời này còn có ích gì!”
òng hồi hộp chờ đợi.
Tất cả mọi người trong nhà họ Hoắc nóng lòng chờ đợi, chờ đợi Hoắc Tây bình an…
*
Trải qua một giờ cấp cứu, Hoắc Tây ngừng xuất huyết, cả trước cả sau đã truyền rất nhiều máu.
Nhưng người vẫn cứ mãi hôn mê chưa tỉnh.
Khi được chuyến tới phòng bệnh VIP, cô mơ hồ nghe thấy tiếng bổ mẹ đang nói chuyện, còn có tiếng em bé khóc ỉ ôi.
Ngón tay của Hoắc Tây nhẹ nhàng cử động.
Lúc hoàng hôn, cô mới thật sự thanh tỉnh, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Ôn Noãn.
“Mẹ! Con của con đâu!” Giọng nói của Hoắc Táy nghẹn ngào.
Hoắc Minh vội vàng bế Tiểu Hoắc Tinh tới cho Hoắc Táy xem: “Nhìn đi, giống con biết bao.”
Hoắc Tây nghiêng mặt, nhìn em bé hồng hào mũm mĩm nằm bên cạnh, không khỏi nhẹ nhàng chạm vào… Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Hoắc Tinh bỗng nhiên nhíu lại, nghẹn đến mức đỏ bừng, khóc òa.
Vừa xem, hóa ra là tã giấy đầy.
Hoắc Minh không nỡ để ôn Noãn bị liên lụy, tự mình ôm bé, nhanh nhẹn thay tã giấy mới cho em bé, còn dùng nước ấm lau sạch cái mông nhỏ kia, ông nói: “Hoắc Tây, lúc con còn nhỏ bố cũng chưa từng hầu hạ con như thế này đâu.”
Lúc còn nhỏ Hoắc Tây sống trong phòng thí nghiệm khoảng chừng hai năm.
Cò chỉ cười nhẹ.
Thật ra lúc ấy cô cũng không có nhiều ký ức, chỉ nhớ rõ mình cứ ngủ mãi ngủ mãi nhưng cứ cách một thời gian sẽ có một người đàn ông rất đẹp trai tới thăm cô, người ấy đứng cách lồng ấp dựa sát vào khuôn mặt cô nói chuyện cùng cô, nhìn cô chăm chú…Trên mặt ông luôn chứa đầy sự hoài niệm và hối hận.
Cũng giống… Cũng giống với Trương Sùng Quang của hiện tại.
Nhớ tới người này, ánh mắt Hoắc Tây tối lại.
Hiểu con gái đâu ai bằng bố, Hoắc Minh nhìn ra tâm tư của cô, nhẹ giọng nói: “Người đang ở bên ngoài đấy! Nó nói muốn tới đây nhìn con, nhìn đứa bé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK