ỏn Noãn ôm lấy cố anh.
Cho dù ở thời điểm động tình đến mức không kiềm chế được bản thân, cô vẫn khóc.
Hoắc Minh, anh thật sự đã trở lại sao?
Tất cả những kỷ niệm chúng ta đã có trong quá khứ, cả tốt và không tốt, anh đều nhớ lại hết rồi sao?
Trong lòng Hoắc Minh ướt át.
“Đừng khóc!”
Giọng nói của anh trầm thấp và dịu dàng, như đang dỗ dành một cô bé: “ôn Noãn, anh đã trở lại! Anh đã trở lại nguyên vẹn!”
Lúc vui sướng tột độ lại khó chịu đến thế.
Anh tàn nhẫn làm tổn thương cô, dữ dội như thể vừa trải qua một trận chiến.
Khoảnh khắc tan nát cõi lòng nhất, hai người ôm nhau.
Ôn Noãn ôm vai anh, yên lặng rơi nước mắt.
Hoắc Minh kéo chăn đắp lên người cô, ôm cô thật chặt vào lòng.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Ôn Noãn lẩm bẩm: “Hoắc Minh, giống như
đang nằm mơ vậy! Chỉ là giấc mơ này quá xa xăm, quá khó tiếp thu rồi.”
Hoắc Minh hôn lên bờ vai gầy gò của cô: “Sau này anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa! Anh hứa.”
Rõ ràng đó là một chuyện hạnh phúc nhưng lại làm cô buồn.
Có lẽ, anh sớm biết cô sẽ khóc nên đã chọn đêm Giáng Sinh.
Đã rất mệt mỏi nhưng chẳng ai muốn ngủ.
Bọn họ không muốn nhấc đến người khiến bọn họ mất hứng, chỉ nhắc đến những điều hạnh phúc.
“Ôn Noãn, anh còn nhớ lễ Giáng Sinh đầu tiên em và cảnh Từ hẹn hò không?” Hoắc Minh nhẹ nhàng nói: “Ngày hôm đó, anh như một tên biến thái đi theo em và cảnh Từ, anh nhìn hai người hẹn hò, nhìn anh ta hôn trán em dưới pháo hoa, anh ghen tị muốn chết.”
Tất nhiên ôn Noãn nhớ rõ.
Cô vuốt ve đường nét tuấn tú của anh, nhẹ nhàng nói: “Không phải không muốn nhắc đến những chuyện này sao?”
Hoắc Minh nhìn cồ thật sâu.
Anh học dáng vẻ của cô, chạm vào từng tấc trên khuôn mặt cô.
ôn Noãn, vợ anh,
Lúc họ yêu nhau nhất, anh lại quên mất cô.
Mà làm sao cô có thể sống sót qua những ngày đó.
“Ôn Noãn, cảm ơn em đã không từ bỏ anh!” Giọng nói Hoắc Minh tràn đ’ây tình cảm.
Ôn Noãn dùng ngón tay thon dài vẽ những vòng tròn trên ngực anh: “Đó là tạm chấp nhận! Đâu phải là không từ bỏ!”
Cô nói thêm: “Anh đúng là một tên khốn!”
Hoắc Minh bị kích thích.
Anh đặt cô xuống dưới người, dù sao vẫn lo lắng cho đứa trẻ, hành động thật cấn thận.
Ôn Noãn không phản kháng.
Cô mềm mại ôm cố anh, ánh mắt đặc biệt trong trẻo: “Hoắc Minh, dù là tạm chấp nhận, em cũng không tạm chấp nhận người khác.”
Anh cảm động.
Sổng mũi cao của anh tựa vào mũi cô, nhẹ nhàng cọ, cực kỳ quyến rũ.
Anh cố ý tán tỉnh cô, chạm nhẹ vào môi cô, khàn giọng hỏi: “ôn Noãn, những ngày mất trí nhớ đó, có phải anh cũng hầu hạ em rất tốt nên em mới không nỡ bỏ anh, phải không?”
Ôn Noãn có chút ngượng ngùng.
Xét về mặt không biết xấu hổ, cô còn kém xa
anh.
Nhưng cô không muốn chạy trốn, lúc này chồng cô nói những lời này với cô, cả về mặt tâm lý lẫn thế xác cô đều cảm nhận được.
Khuôn mặt cô như sa vào cơn tình.
Hoắc Minh nhịn không được hôn sâu hơn, vừa hôn vừa nói chuyện với cô:
“Ôn Noãn, thích anh ôm em sao?”
òn Noãn không nhịn được, áp sát vào cổ anh, khóc nói: “Đừng nói nữa!”
Hoắc Minh áp mặt vào mặt cô.
Sắc mặt anh phiếm đỏ, có hơi nóng, nhìn có chút gợi cảm.
Ôn Noãn bất giác động tình, chủ động ngẩng đầu lên, hôn anh…
Hoắc Minh, em không biết em thích anh đến mức nào, nhưng dù từ trước đến nay anh có khốn nạn đến đâu, em đều không thể từ bỏ anh, bởi vì em không nỡ!
Dù có lại thất vọng thì trong xương cốt vẫn có thể sinh ra một tia hy vọng!
Có lẽ, đây là tình yêu khắc cổt ghi tâm.
Sáng sớm.
Ôn Noãn tỉnh dậy, ngửi thấy mùi hoa hồng.
Vừa nghiêng đầu, cô thấy một bông hồng trắng tinh khôi nằm cạnh gối, trên cuống dài treo chiếc vòng tay kim cương tuyệt đẹp.
Không có người phụ nữ nào không yêu thích đồ trang sức.
Đặc biệt nếu đó là do người đàn ông mình yêu say đắm, vào sáng sớm hôm sau ngày triền miên, dùng cách thức lãng mạn như vậy.
Ôn Noãn cũng không ngoại lệ.
Cô đeo chiếc vòng vào tay nhưng không thể cài chặt được.
ở cửa, một bóng người thon dài đang đứng.
Là Hoắc Minh.
Từ sáng sớm, anh đã dọn dẹp đồ đạc gọn gàng, mặc áo sơ mi xám nhạt và quần dài cùng màu xám đậm.
Cà vạt cũng được thắt chỉn chu.
Áo mũ chỉnh tề.
Ôn Noãn nhẹ nhàng hỏi: “Sao không để em giúp anh thắt?”
Hoắc Minh đi tới, cúi xuống nhéo mũi cô: “Nay đã khác xưa, sao anh dám sai cô giáo ôn làm việc!”
Anh cài vòng tay kim cương cho cô.
Rực rỡ lóa mắt, vô cùng đẹp.
Ôn Noãn lấm bẩm: “Làm sao không dám, đêm qua anh dám!”
Cô nói xong, ánh mắt Hoắc Minh trong trẻo, ít nhiều mang theo chút ý nghĩa.
Anh dựa vào ôn Noãn hỏi: “Anh là người duy nhất có thể làm được loại chuyện này, vậy thì có ý gì?”
ôn Noãn đỏ mặt.
Cô không muốn nói chuyện này với anh nữa nên giơ cố tay lên: “Quà Giáng sinh?”
Hoắc Minh hôn cô: “Là phí qua đêm của bà Hoắc.”
òn Noãn vừa xấu hố vừa tức giận, ném hoa hồng vào người anh nhưng bị anh nắm lấy tay.
“Được rồi, đừng ‘ôn ào nữa.”
“Lát nữa còn có việc phải làm! Ăn xong bữa sáng thì lên núi với anh một chuyến.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng thưởng thức chiếc vòng kim cương trên tay.
Cô suy nghĩ rồi hỏi: “Anh đến gặp thầy Thanh Thuỷ ở Lễ Tạ ơn thần linh sao?”
Hoắc Minh gật đầu.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô, vô cùng tình cảm nói: “Anh đã hứa nguyện trước Phật tổ, hiện giờ em và con đều bình an vô sự, tất nhiên phải làm lề tạ ơn.”
Ôn Noãn trầm ngâm suy nghĩ.
Một lúc sau, cô mới thấp giọng nói: “Hoắc Minh, em muốn đề nghị một chuyện.”
Có lẽ sợ anh không vui nên cô nhẹ nhàng vòng tay qua eo anh, mềm giọng cầu xin: “Anh đừng ghen, em chỉ biết ơn thôi! Hoắc Minh, trên đời này không ai có thế so sánh được với anh, em biết ơn anh ta hoàn toàn là vì thứ anh ta để lại đã cho phép em ở lại bên anh, cho phép anh có thể nhìn thấy em.”
Hoắc Minh biết cô muốn đề nghị điều gì.
Là khóa bình an cổ Trường Khanh đưa cho cô.
Là một người đàn ông, anh chắc chắn sẽ đế ý, bởi vì Cố Trường Khanh sẽ vĩnh viễn có một chỗ đứng trong lòng ôn Noãn, nhưng theo lý mà nói, òn Noãn không làm gì sai cả.
Chính chiếc khóa bình an kia đã cứu mạng cô.
Nhà họ Cố thậm chí còn dính líu tới cố Hi Quang.
Hoắc Minh thấp giọng nói: “Được! Lát nữa chúng ta về nhà lấy.”
Ôn Noãn ôm cổ anh, hôn nhẹ: “Luật sư Hoắc, anh càng ngày càng hào phóng!”
Anh tiện thể ôm eo cô, ấn vào trán cô: “ôn Noãn, anh không rộng lượng đâu! Anh chỉ muốn em yên tâm mà thôi! Đồng thời, điều anh muốn nói với em là, không chỉ hai người cố Trường Khanh và cố Hi Quang sẵn sàng liều mạng vì em, anh cũng bằng lòng… Em là báu vật vô giá trong lòng anh, anh sẵn lòng dùng mọi thứ đổi lấy em.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Cô chưa bao giờ nghi ngờsởthích của anh…
Hai người đồng ý, ăn sáng xong trở về biệt thự, lấy đồ đạc rồi lên núi.
Xe của Hoắc Minh chỉ chạy đến giữa sườn núi, hai người xuống xe.
Ôn Noãn đang mang thai.
Anh cùng cô bước đi rất chậm, khi lên đến đỉnh núi, Ôn Noãn mới biết hôm nay không chỉ có bọn họ mà còn có già trẻ lớn bé nhà họ Hoắc, thậm chí cả một sổ chi khác cũng đến đây.
Nơi đó đông đúc, khoảng chừng hơn trăm người.
Mong muốn càng lớn thì Lễ Tạ ơn thần linh càng long trọng.
Mũi Ôn Noãn hơi chua xót, cô nghiêng nqười, lănq lẽ nhìn chồnq mình…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK