Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kế từ ngày đó, Hoắc Tây không nói nửa lời với anh.
Ban ngày cô gần như chỉ ở cùng Miên Miên, ban đêm cô không thế tránh khỏi phải đối diện với Trương Sùng Quang… Anh biết cô đang tức giận, sợ cô chán ghét, sợ cô phản cảm nên không ép buộc cô. Nhưng thỉnh thoảng anh lại muốn ôm cô, nhưng mỗi lần như vậy cô đều phản ứng rất mạnh, cô hoàn toàn cự tuyệt sự thân mật của anh.
Không có chút ấm áp nào trong ánh mắt khi cô nhìn anh.
Ánh mắt đó khiến Trương Sùng Quang cảm thấy mình sai. Nhưng khi ở một mình, anh lại cảm thấy mình không sai, nếu không thì làm sao Hoắc Tây có thế còn ở bên cạnh anh.
Anh rất mong chờ sự ra đời của đứa trẻ này.
Anh cho rằng sinh ra một sinh mệnh nhỏ bé sẽ luôn khiến người phụ nữ vui vẻ.
Tháng sau họ chuyển đi, anh đưa Hoắc Tây và Miên Miên đến Melbourne. Nơi đây vẩn là một biệt thự sang trọng và hoành tráng, được trang bị nhân viên an ninh và bác sĩ chuyên nghiệp.
Trương Sùng Quang dường như dự định để
Hoắc Tây chờ sinh ở đây.
Buối chiều tà, ánh hoàng hôn tràn ngập bầu trời, từng đàn chim màu đen bay về phương Nam.
Hoắc Tây đứng một mình trước cửa sổ kính lớn, gió chiều thối thổi tung chiếc váy dài của cô, cảnh tượng này thật đẹp. Bộ quần áo trên người cô, tất cả đồ ăn và nhu yếu phẩm hàng ngày đều do Trương Sùng Quang sắp xếp, của Miên Miên cũng vậy… Nơi này giống như một cái lồng vàng mà anh cấn thận xây dựng, đầy đủ vật chất nhưng lại ngột ngạt.
Hoắc Tây thường nhớ về ngày xưa.
Thỉnh thoảng cô sẽ nghĩ đến Trương Sùng Quang, nhưng cô thà nghĩ đến những điều tốt đẹp đó hơn là những chuyện xảy ra sau này… Đôi khi cô tự hỏi liệu năm đó anh kết hôn với Thấm Thanh Liên, chẳng phải những chuyện sau này đều sẽ không xảy ra nữa sao? Nếu vậy thì hẳn cô cũng sẽ sống tốt và vần là Hoắc Tây của ngày xưa.
Có tiếng ô tỏ ở bên ngoài.
Là Trương Sùng Quang đưa Miên Miên trở về từ bệnh viện. Anh lo lắng cho sức khỏe của Hoắc Tây nên không cho cô đi theo, anh thật ân cần dịu dàng khiến người ta cảm động.
Hoắc Tây nghe thấy tiếng bước chân ở cầu thang, một lúc sau Miên Miên đi tới.
Cô bé ào vào vòng tay của cô.
Chỉ sau nửa ngày, cô bé đã nhớ mẹ rồi.
Hoắc Tây ngồi xốm xuống, tuy tâm trạng không tốt nhưng vẫn ở lại cùng Miên Miên nói chuyện một lúc lâu. Miên Miên cũng rất nhạy cảm, cô bé đoán được trong bụng mẹ mình có một đứa bé. Mặc dù cô bé không còn háo hức như trước đó nhưng cũng rất lo lắng cho sức khỏe của mẹ. Cho nên Miên Miên chỉ nói chuyện với mẹ một lúc rồi về phòng làm bài tập.
Cánh cửa đóng lại, một lát sau lại mở ra, Trương Sùng Quang từ bên ngoài bước vào.
Anh đi đến trước ghế sofa, nửa cúi người trước mặt cô, đưa tay chạm vào bụng cô.
Hoắc Tây né tránh.
Nhưng Trương Sùng Quang không để tâm, thấp giọng nói: “Miên Miên hôm nay đi khám bệnh, bác sĩ nơi này nói có hy vọng chữa khỏi, em cứ yên tâm!”
Hoắc Tây nhìn anh, cuối cùng cũng chịu nói với anh một câu: “Bác sĩ nói thế nào?”
Trương Sùng Quang cười khổ: “Ngoại trừ chuyện của Miên Miên ra, hiện tại không còn điều gì khiến em quan tâm phải không? Ngay cả đứa trẻ trong bụng em cũng không muốn sinh ra và cũng không yêu nó, phải không?”
Hoắc Tây không trả lời anh.
Cô từ chối giao tiếp, Trương Sùng Quang mặc dù thất vọng nhưng anh không bao giờ muốn tranh cãi với cô. Anh lặp lại lời của bác sĩ và cuối cùng thì thầm: “Chúng ta có thể phải ở lại đây rất lâu”.
Trên thực tế, ở lại trong thời gian dài sẽ rất nguy hiểm và có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào.
Nhưng việc chữa khỏi tai cho Miên Miên có một tia hy vọng, Trương Sùng Quang không muốn từ bỏ.
Cổ tay của Hoắc Tây buông xuống,
Cô lặng lẽ nhìn về hướng đó, không nói gì, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng nói: “Anh đã bảo người giúp việc hầm món trứng bồ câu yêu thích của em, xuống lầu ăn một ít nhé?”
Từ khi mang thai, Hoắc Tây ăn rất ít.
Cô không bị ốm nghén, chỉ là không muốn ăn, nhưng Trương Sùng Quang luôn tìm mọi cách để cô ăn một ít.
Nói xong, anh đứng dậy muốn kéo cô dậy, nhưng tay anh đột nhiên bị cô giữ lại. Anh không thể tin được sự đụng chạm mềm mại đó, cơ thể Trương Sùng Quang hơi cứng đờ, một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi quay lại nhìn cô ấy.
Lúc anh mở miệng, giọng nói đã khàn khàn:
“Hoắc Tây?”
Đã rất lâu rồi cô chưa chạm vào anh, lúc đó khóe mắt Trương Sùng Quang ươn ướt.
Hoắc Tây không buông anh ra.
Cô thậm chí còn siết chặt tay hơn, sự tiếp xúc giữa da thịt khiến người ta cảm thấy như bị thôi miên, như thế quay ngược thời gian vậy… Tiếng sủa của Tiểu Quang ở tầng dưới khiến hai người trở lại hiện thực.
Hoắc Tây ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang, anh có thể sử dụng con cái đế giữ chân tôi một hai năm, nhưng sao có thế nhốt tôi cả đời? Trong lòng anh biết rõ tôi sẽ luôn tìm cách rời xa anh phải không?”
Trương Sùng Quang nghe những lời này mà cảm giác như giữa hai người họ cách nhau cả một thế giới.
Đúng, anh luôn biết mình không thế giữ chân được Hoắc Tây, một ngày nào đó cô sẽ rời đi.
Nhưng
Trương Sùng Quang cười buồn, anh lùi lại vài bước, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, Hoắc Tây cũng không tránh né. cảnh tượng này có lẽ là khoảnh khắc ấm lòng nhất giữa họ trong năm nay.
Giọng anh khàn khàn: “Nếu giữ được một
năm anh sẽ giữ một năm, giữ được hai năm anh sẽ giữ hai năm. Hoắc Tây… có lẽ anh đã quen rồi. Anh không thế tưởng tượng được cuộc sổng thiếu em. Em nói xem, nếu năm đó em đừng đưa anh về nhà, có lẽ cuộc sống của em sẽ không bất hạnh như vậy, cũng sẽ thoải mái hơn. Nhưng Hoắc Tây à, phải làm sao đây, em đã đưa anh về nhà. Kề cả khi anh là người tốt hay khi anh là một gã tồi., .thì anh cũng không muốn đế em đi!
Trương Sùng Quang nói xong, khóe mắt hiện lên một tia sáng.
Không để Hoắc Tây nhìn rõ, anh đột nhiên xoay người đi ra ngoài.
Hoắc Tây biết anh đang khóc…
*
Vì đứa con này mà Trương Sùng Quang không động tới Hoắc Tây nữa. Cô không muốn sinh đứa trẻ này ra, cũng từ chối hợp tác. Cô ăn uống ngày càng kém và ngày càng gầy đi. Cô luôn ngồi trước ô cửa sổ lớn và nhìn ra xa.
Cô vẫn từ chối nói chuyện với Trương Sùng Quang sau ngày hôm đó.
Miên Miên nói rằng mẹ rất nhớ nhà…
Thời tiết ở Melbourne tháng 12 vẫn mát mẻ dễ chịu.
Hôm đó Trương Sùng Quang dẫn Miên Miên
ra ngoại ô hái lá phong, ở đây không có lá phong, anh muốn làm một cuốn tập nhỏ cho Hoắc Tây…
Lúc 3h30 chiều, chiếc RV đen trở về biệt thự, Miên Miên xách một chiếc túi nhỏ đựng đầy lá phong đỏ. Cô bé nôn nóng muốn lên lầu khoe với mẹ, cô bé còn bắt được hai con bướm cho mẹ..
Trong biệt thự thật yên tĩnh.
Người giúp việc chắc đang lười biếng, xung quanh không có ai. Trong không gian rộng lớn chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của Miên Miên. Còn chưa lên lầu, cô bé đã gọi: “Mẹ…Mẹ…”
Không ai ở tầng hai trả lời.
Miên Miên chỉ nghĩ rằng mẹ chắc lại đang thẫn thờ ngồi trước ô cửa sổ kính lớn như thường lệ. Cô bé đi đến cửa phòng ngủ chính, cẩn thận mở cửa ra, định sẽ lặng lẽ chạy ra phía sau lén ôm mẹ.
Miên Miên bước nhẹ và lẻn vào.
Đi vào tới phòng ngủ, cô bé dừng lại, cúi đầu nhìn đôi giày da nhỏ dưới chân. Đế giày còn lấm lem một chút bùn đất từ ngoại ô, nhưng lúc này, nó còn dính một ít máu đỏ tươi.
Miên Miên ngơ ngác trong vài giây.
Một lúc sau, cô bé ngước mắt lên nhìn chiếc giường lớn màu trắng…
Chiếc túi chứa đầy lá phong trên tay cô bé
rơi xuống đất, những con bướm Miên Miên bắt đế làm mẹ vui cũng bay đi. Cô bé nhìn thấy mẹ nằm lặng lẽ trên giường, trên cố tay có một vết hằn sâu và máu rỉ ra từ đó.
Một giọt, hai giọt… rơi xuống tấm thảm tối màu.
Miên Miên lập tức hét lên: “Bố…Bố…11, tiếng hét ngày càng to hơn, kèm theo tiếng khóc.
Khi Trương Sùng Quang bước nhanh vào, sắc mặt anh tái nhợt.
Anh quên cả việc thở…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK