Có mâu thuẫn gì mà không giải quyết được?
Chu Mộ Ngôn lên xe, vốn định rời đi đầy phóng khoáng, thế nhưng đêm nay trong đầu cậu ta chỉ toàn dáng vẻ đau lòng của người phụ nữ kia.
Đệt!
Thật mất hứng!
Bây giờ cậu ta không nhấc nổi hứng thú…
Ôn Noãn trở về căn hộ, Tiểu Bạch lập tức xông tới.
Đã một ngày nó không được gặp Ôn Noãn, rất dính người.
Ôn Noãn dắt nó xuống dưới lầu đi dạo, đi khoảng nửa giờ thì chọn một cái ghế dài ngồi nghỉ ngơi, rút điện thoại gọi cho Bạch Vi, trong lòng cô vẫn hơi lo lắng.
Một lúc lâu sau Bạch Vi mới nhận điện thoại, giọng khàn khàn, giống như vừa mới khóc.
Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày nay tớ ở cùng cậu nhé!”
Bạch Vi lắc đầu: “Tớ không sao đâu, cậu cứ bận việc của cậu đi. Vất vả lắm cậu mới làm được một chút, đừng để chuyện nhỏ nhặt của tớ làm cậu phân tâm, cứ chăm chỉ làm việc đi, chỗ đó còn có chút tiền mua quan tài của tớ quăng vào đó.”
Ôn Noãn không hỏi nhiều.
Cô còn nói thêm: “Nếu cần dùng đến tiền thì cứ nói với tớ.”
Mặc dù Cảnh Sâm có tiền, nhưng anh ta và Bạch Vi danh không chính ngôn không thuận, cô không muốn Bạch Vi phải ấm ức mở lời với Cảnh Sâm. Nghe thấy câu này của cô, Bạch Vi muốn khóc nhưng vẫn cố giả vờ thoải mái: “Tớ không sao đâu, thật đấy, có chuyện gì chắc chắn sẽ nói với cậu.”
Cô ấy vội vàng cúp điện thoại.
Trong căn hộ nhỏ, Cảnh Sâm đang đứng đối diện với cô ấy.
Khuôn mặt anh ta đầy vẻ kiềm chế, cảm xúc đang nằm ngay trên bờ vực bùng nổ, anh ta căm hận hỏi Bạch Vi: “Đây mẹ nó là con của tôi đúng chứ? Dựa vào đâu mà em tự ý quyết định bỏ nó! Con mẹ nó ông đây còn chưa đủ yêu em sao, ngay cả hôn lễ của Cảnh Từ tôi cũng đưa em đến, trong đầu em đang suy nghĩ cái gì? Em muốn bỏ con của tôi, chuẩn bị làm hòa với Diêu Tử An, hai vợ chồng vui vẻ về cùng một nhà đúng không?”
Khuôn mặt Bạch Vi đẫm nước mắt.
Cô ấy vừa khóc vừa nói: “Sao tôi có thể làm hòa với anh ta được nữa!”
Cảnh Sâm đá đổ một chiếc ghế.
Anh ta nhìn Bạch Vi: “Chẳng qua em chỉ đang sợ tôi sẽ phải mang tiếng xấu. Bạch Vi, ông đây dám nằm chung một cái giường với em là đã không cần danh tiếng nữa rồi. Người sai chính là thằng khốn Diêu Tử An kia! Ông đây và em yêu thương lẫn nhau thì có gì sai? Nếu không phải hắn lật lọng, chúng ta đã có thể nhận giấy chứng nhận kết hôn từ lâu rồi… Em do dự hết lần này đến lần khác, không phải là sợ ông đây sẽ không cưới được em sao. Ông đây nói cho em biết, đời này Cảnh Sâm này không phải em sẽ không kết hôn!”
Anh ta lại hung hăng thêm một câu: “Em cứ thử động vào đứa trẻ xem, tôi sẽ đánh gãy chân em, để em cả đời không nghĩ tới chuyện muốn rời khỏi tôi nữa.”
Bạch Vi càng khóc càng dữ dội.
Cảnh Sâm còn định nói thêm gì đó, nhưng mắt anh ta lại đỏ ửng lên, dịu dàng ôm người con gái vào lồng ngực mình.
“Đừng khóc nữa, trời sập xuống vẫn còn có tôi mà!”
“Đứa trẻ này chắc chắn phải được sinh ra, là bố nó ngày đêm vất vả mới có được nó, không thể nói không cần được!”
…
Bạch vi khóc như một cô gái mít ướt.
*
Một tuần sau.
Chu Mộ Ngôn lắc lư đôi chân dài đi vào phòng làm việc của Ôn Noãn.
Ôn Noãn ném cho cậu ta một xấp tài liệu: “Xem đi.”
Chu Mộ Ngôn mở ra, không hề có hứng thú.
Số mệnh cậu ta tốt, xuất thân giàu có, cả đời chỉ có hứng thú với phụ nữ và xe hơi, chẳng có hứng thú với mấy chuyện hoạt động kinh doanh buôn bán gì đó chút nào, nếu không phải vì chán ghét tên đàn ông họ Hoắc kia, cậu ta đã bỏ chạy từ lâu rồi!
Ôn Noãn không để tâm đến thái độ của cậu ta.
Cô lạnh nhạt nói: “Nhóm khách hàng của trung tâm âm nhạc chúng ta rất cao cấp, tôi chuẩn bị bố trí một địa điểm đặc biệt để tổ chức một buổi triển lãm ô tô và cậu sẽ là người phụ trách hạng mục này… Đương nhiên danh tiếng của chúng ta chưa cao, có thể người ta sẽ không chịu hợp tác với chúng ta!”