Minh Châu cũng không thèm khách sáo với ông: “Chính là chuyện xảy ra vào tối hôm qua!”
Lục Khiêm quay mặt đi.
Hồi lâu sau ông mới nhẹ giọng nói: “Nếu giống như trước, nhất định em sẽ khóc lóc đòi anh phụ trách.”
Minh Châu vẫn chưa nói chuyện, ông đã đứng dậy.
“Tôi biết rồi! Ăn sáng thôi!”
Ông vẫn dịu dàng nhưng giọng điệu lại không giống như vừa nãy, Minh Châu vẫn có thể cảm nhận được điều này.
Nhưng cô sẽ không lùi bước chỉ vì chuyện này!
Lúc ăn sáng, cô giương mắt nhìn anh: “Lát nữa trên đường đi nhớ mua thuốc cho tôi!”
Lục Khiêm hơi mím môi: “Em đang ở kỳ an toàn.”
“Tôi không yên tâm!”
Minh Châu nói xong, cúi đầu lắc ly sữa bò, nhẹ giọng nói: “Mối quan hệ giữa hai chúng ta quá phúc tạp, có hai đứa nhỏ đã dây dưa không rõ, tôi không muốn lại tạo ra một sinh mệnh nhỏ nào khác.”
Dù sao vẫn luôn là cô tự mình sinh tự mình nuôi.
Vẻ mặt của Lục Khiêm trở nên dịu dàng hơn.
Quả thật ông cũng không có ý định để cô mang thang, một phần là vì đã có hai đứa nhỏ, một phần khác là vì cơ thể của ông.
Nhưng cô cũng không cần uống thuốc!
Minh Châu rất kiên trì, cô sợ sẽ mang thai.
Cuối cùng lúc Lục Khiêm đưa cô tới phim trường, ông vẫn dừng xe ở ven đường, Minh Châu định xuống xe mua thuốc.
Ông nhẹ nhàng đè tay cô lại.
Ông là người rất truyền thống, tốt nhất phụ nữ không nên trực tiếp đi mua thứ đồ này.
Lục Khiêm đi vào tiệm thuốc.
Ông nói với nhân viên tiệm thuốc lấy một hộp thuốc tránh thai. Lúc tính tiền, ánh mắt của ông dừng lại trên một hộp nhỏ hình chữ nhật, châm chước một hồi ông cầm luôn hai hộp cỡ L.
Lục Khiêm quay về xe.
Bên cạnh ông là một chai nước sôi để nguội, vặn nắp ra, rồi lại đưa cho cô tự bốc thuốc.
Minh Châu uống xong thì khẽ cau mày.
Lục Khiêm nhịn không được vỗ vào vai cô, cô hơi giật mình, sau đó khóe mắt dần dần chuyển màu hồng nhạt.
Lục Khiêm thắt đai an toàn.
Ông nghĩ ngợi một hồi rồi bỏ hai hộp nhỏ trong túi áo vào hộc đựng đồng, dòng chữ tiếng Anh to bự khiến người ta muốn xem nhẹ cũng khó, mặt Minh Châu hơi nóng lên.
Cô cắn môi: “Lục Khiêm, tôi nói rồi, chúng ta chỉ làm chuyện đó một hai lần thôi.”
Lục Khiêm ừ một tiếng.
Ông giương mắt nhìn cô, một lát sau, hỏi cô với nhiều ẩn ý: “Tối hôm qua em có thấy thoải mái không?”
Cả hai người bọn họ đều trống vắng đã lâu.
Tối hôm qua hút hồn như thế nào, cả hai đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.
Đương nhiên Minh Châu không chịu trả lời, cô cúi đầu vân vê ngón tay, hừ nhẹ: “Chỉ cần là đàn ông…”
“Hoắc Minh Châu!” Rất ít khi ông gọi cô cả họ lẫn tên.
Minh Châu giương mắt.
Lục Khiêm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, nói: “Không được nói như vậy!”
Cô định mở miệng, ông cũng đã buông tay, khởi động xe.
Sau đó ông không nói nữa…
Minh Châu suy đoán ông đang tức giận, cô rất cạn lời, cô còn chưa nổi cáu với ông, ông lại còn tức giận!
Vì thế cô cũng im lặng.
Lúc xuống xe, cả hai người đều không vui!
Lúc giữa trưa, Lục Khiêm xuống nước trước, ông gọi điện cho cô muốn mời cô ăn cơm.
Minh Châu không nhận.
Sau đó cô lại gửi tin nhắn cho ông, nội dung đại khái muốn nói tối hôm qua chỉ là một đêm phong lưu mà thôi.
Lục Khiêm tức giận đến mức ném cả di động.
Dù sao ông vẫn để ý câu nói kia của cô: Chỉ cần là đàn ông…
Trong văn phòng.
Thư ký Liễu thấy sếp mình phải chịu đau khổ, tốt bụng nhặt điện thoại lên, tay chân nhẹ nhàng đặt trên bàn làm việc, sau đó làm người giảng hòa: “Tối hôm qua mới ngọt ngào đủ kiểu, cô gái nhỏ phải dỗ dành lâu một chút, ngài ngẫm lại xem tình thế hiện tại đâu còn giống như năm đó! Năm đó trong mắt cô ấy, ngài vẫn đang trong thời kỳ đỉnh cao, hiện giờ…”
Lục Khiêm ném cây chặn giấy ra ngoài.
“Hiện giờ tôi thế nào?”
Thư ký Liễu tiếp tục tốt bụng nhặt lên, lúc đặt lên bàn còn nhẹ nhàng chớp mắt: “Dù sao cũng không thể so với trước đây, đàn ông nào mà chả giống nhau, ngài ngẫm lại đi, tối hôm ngài có khiến cô ấy vui vẻ hay không?”
Lục Khiêm tựa lưng vào ghế ngồi.
Thân là đàn ông, thật ra ông cũng rất để ý tới chuyện này.
Thế nhưng tối hôm qua rất không tồi, ông xác định Minh Châu cũng thấy vui sướng.
Phản ứng của phụ nữ không lừa được ai!
Ông hừ lạnh một tiếng.
Thư ký Liễu lại cười: “Vậy thì nhất định là do những mặt khác chưa làm tốt! Ngài nghĩ đi, những người Minh Châu tiếp xúc đều nâng niu cô ấy ở lòng bàn tay, ngài không dỗ dành mà còn nhăn mặt, thế thì đâu còn phần thắng nào nữa! Trên con đường này, cóc ba chân thì khó tìm, đàn ông có hai chân đầy ra đó thì khó tìm không?”