Bên trong phòng bệnh VIP, không khí hoà thuận vui vẻ.
Khóe mắt ôn Noãn ươn ướt.
Chỉ có Hoắc Minh châu nhận ra trong lòng cô rất khổ sở, cô ấy bèn kiếm cớ ra ngoài hít thở không khí.
Nhưng cô ấy không ngờ ở bên ngoài lại gặp Lục Khiêm.
Lục Khiêm có cuộc họp ở thành phố c, cuộc họp vừa mới kết thúc ông ấy đã lập tức ngồi máy bay riêng đến thăm ôn Noãn và Tiểu Doãn Tư!
ở trước cửa, ông thấy Hoắc Minh Châu.
Lục Khiêm đã lâu không gặp cô ấy, bình thường ông bận rộn thì chẳng thấy gì, nhưng lúc gặp cô mới biết ông nhớ cô đến mức nào. ông thấy mắt cô ấy có nước mắt, âm thanh không tự giác trở nên dịu dàng: “Sao vậy? Em bé ra đời khỏe mạnh mà?”
Vừa nói xong, ông lập tức đưa quà cho thư ký Liễu: “Cậu đi xem ồn Noãn và đứa bé trước đi!”
Thư ký Liễu biết họ không dễ gì mới gặp nhau nên anh ta gật đầu rồi đẩy cửa đi vào.
Lục Khiêm kéo Hoắc Minh Châu đến lối thoát hiểm không có người, khi cánh cửa sắt màu xanh biếc đóng lại, ông lập tức kéo bàn tay đang che mắt của cô: “Em lớn chừng này rồi, sao cứ hay khóc nhè vậy?”
“Ai cần ông lo!”
Hoắc Minh châu quay mặt đi với ánh mắt đỏ hoe.
Lục Khiêm mỉm cười, ông lấy ra một điếu thuốc, đốt lên rồi chậm rãi hút một hơi: “Đế tòi thử đoán xem, vì ôn Noãn có phải không?”
Hoắc Minh châu có hơi khó chịu khi bị nói ra suy nghĩ của mình.
Rồi lại càng buồn hơn.
Suy cho cùng thì trên đời này cũng có người hiểu cô ấy, nhưng chị dâu của cô ấy thì không có ai!
Trong mấy tháng qua, Hoắc Minh Châu lần đầu tiên nhìn Lục Khiêm với vẻ mặt vui tươi, thậm chí cô còn khóc lóc trước mặt lão già đáng ghét này: “Tất cả mọi người đều cho rằng chị dâu hạnh phúc, nhưng tôi biết chị ấy không vui vẻ gì! Anh Hai trở về rồi, nhưng anh ấy không nhớ ra chị dâu, còn chị dâu lại yêu anh ấy!”
Nếu không phải yêu, nếu không phải muốn rời xa…
Có người phụ nữ nào có thế chịu đựng được sự bỏ mặc của chồng mình?
Lục Khiêm lặng lẽ hút thuốc.
Những gì Minh châu nói, ông biết, nhưng biết thôi thì làm được gì đây?
Quá khứ của ôn Noãn và Hoắc Minh rất nhiều, họ còn từng yêu nhau như vậy. Những người biết điều này, không ai đành lòng khuyên cô buông bỏ… Bao gồm cả ông ấy!
Ông đau lòng cho ôn Noãn, mọi chuyện xảy ra với Kiều An từ đầu đến cuối đều không phải lỗi của Ôn Noãn.
Hoắc Minh chỉ làm những chuyện mà người chồng nên làm.
Nhưng, ôn Noãn phải dùng cả cuộc đời đế trả lại!
Lục Khiêm ngẩng đầu, khóe mắt hiện lên một tia sáng.
Ông nhớ đến em gái Lục Tiểu Noãn của mình, nghĩ lại chính mình, lại nhớ đến ôn Noãn… Con cháu của nhà họ Lục hình như đã định trước là đường tình duyên không được thuận lợi.
Khi Lục Khiêm đi vào phòng bệnh, Hoắc Minh đã tiễn bổ mẹ anh rời đi.
Bên trong phòng bệnh, ngoài ôn Noãn ra thì chỉ có một mình thư ký Liễu, thấy sếp của mình bước vào thư ký Liễu cười nói: “ông Lục đến rồi!”
Ôn Noãn muốn ngồi dậy.
Lục Khiêm ngăn cản cô: “Con đứng lên làm gì! Con không sợ đau à!”
Dù sao ông ấy cảm thấy đau lòng cho cô nên sờ đầu cô và hỏi vài câu về tình hình sinh nở.
Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Không có vấn đề gì!
So với khi sinh Hoắc Tây thì dễ dàng hơn nhiều!”
Những lời này làm cho Lục Khiêm càng khó chịu, ông ấy im lặng mà trêu chọc Tiểu Doãn Tư một hồi mới thản nhiên nói: “Nếu có chuyện không vui thì về thành phố c ở vài ngày đi! Thân thể của bà cụ không tốt nên không thế ngồi máy bay được, bà ấy ngày đêm mong ngóng con và hai đứa nhỏ!”
Ôn Noãn nghe được ý tứ của ông ấy, ánh mắt rơi vào trên người Tiếu Doãn Tư, nhẹ giọng nói: “Qua khoảng thời gian này con sẽ đi!”
Lục Khiêm cười nhẹ, cũng không miễn cưỡng cô.
Đúng lúc này, Hoắc Minh tiễn bổ mẹ xong rồi dẫn theo Hoắc Tây trở về.
Tiếu Hoắc Tây vừa nhìn thấy Lục Khiêm thì lập tức quấn lấy ông ấy đòi bế.
Lục Khiêm yêu thương cô bé nhất, so với những đứa trẻ trong nhà thì không ai được cưng chiều bằng Hoắc Tây.
Ông ấy cố ý muốn đôi vợ chồng trẻ nói chuyện với nhau nên đã bế Hoắc Tây và nói với thư ký Liễu: “Hai ông già nửa vời chúng ta cũng nên học cách chăm sóc con cái, đi, chúng ta mang Hoắc Tây ra ngoài đi dạo.”
Tiểu Hoắc Tây vui vẻ ôm lấy cổ Lục Khiêm…
Lục Khiêm để cô bé cưỡi ngựa lớn rời đi.
Bên trong phòng bệnh trở lại im lặng, ôn Noãn nhẹ nhàng kéo chăn, cười nhẹ: “Người đến người đi quá nhiều nên em hơi mệt, em ngủ một lát đây!”
Hoắc Minh nhìn cô, nhớ tới lời Lục Khiêm vừa nói.
Anh ít nhiều đoán được ôn Noãn cảm thấy tủi thân trong mối quan hệ này.
Nhưng họ đã sống chung với nhau vài tháng, dù tốt hay xấu thì trong chuyện yêu sâu đậm đó, không ai muốn nói trước điều gì.
Dù sao thì cô cũng không muốn từ bỏ cuộc hôn nhân này.
Mà đối với anh, anh dần cảm thấy cuộc hôn nhân này có lợi nhiều hơn là có hại.
Ôn Noãn đang ngủ.
Anh tựa người vào ghế sô pha, lặng lẽ nhìn cô đăm chiêu!
Ngay lúc anh đang chìm trong suy nghĩthì Doãn Tưtỉnh lại!
Đứa bé khỏe mạnh khóc đến mức mặt đỏ bừng…
òn Noãn tự nhiên tỉnh lại, cô nhìn cậu bé rồi nhẹ giọng nói với Hoắc Minh: “Chắc thằng bé đói lắm rồi! Anh ôm thằng bé qua đây để em cho nó bú.”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu xa.
Anh nhẹ nhàng bế cậu bé lên đặt vào lòng Ôn Noãn, tiếp sau đó anh cũng không tránh đi.
Doãn Tư là đứa con thứ hai của ôn Noãn, nhưng đây là lần đầu tiên cô cho con bú nên động tác của cô có chút không quen mà cởi nút áo, sau đó nhẹ nhàng ôm Doãn Tư lên để cậu bé bú!
Đứa bé uống ngấu nghiến đến mức nuốt từng chút một.
Hoắc Minh thuận tiện ngồi xuống.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc con trai và liếc mắt qua nhìn cơ thể của ôn Noãn, thản nhiên nói: “Cô vừa mới sinh con, sao eo lại nhỏ thế?”
Cơ thế cô thật quyến rũ!
Hoắc Minh đã gần hai tháng không chạm vào cô, lúc này có chút mất tập trung, ôn Noãn chuyên tâm chăm sóc đứa bé nên không phát hiện ra điếm không bình thường của anh.
Ánh mắt của Hoắc Minh càng sâu hơn…
Tiếu Doãn Tư rất nghe lời, ăn xong lập tức đi ngủ!
Ôn Noãn muốn cài nút áo lại, nhưng một bên còn lại bị ma sát với áo có chút đau, có lẽ là do căng quá nhiều.
Cô muốn vắt ra một ít, nhưng Hoắc Minh lại ở ngay bên cạnh nên cô không đủ can đảm để làm điều đó.
Sáng sớm, Hoắc Minh đang ngủ trên sô pha, còn chưa tỉnh dậy.
Ôn Noãn cảm thấy cơ thế mình thoải mái hơn nhiều nên cô đỡ tường đi vào nhà vệ sinh rồi cởi quần áo ra.
Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này nên cô có hơi lo lắng nên tay chân hơi lúng túng…
Cửa phòng tấm nhẹ nhàng đóng lại.
Hoắc Minh ôm cô từ phía sau, hòn lên làn da mềm mại sau tai cô, nhỏ giọng nói: “Để tôi làm!”
Ôn Noãn sửng sốt.
Cô và anh đối mặt với nhau qua gương!
Hoắc Minh trong lời nói thì khách sáo, nhưng hành động lại không thành thật, ôn Noãn không biết anh có đặc biệt học qua hay không, nhưng kỹ thuật lại rất thành thạo, chắc là không học tự biết…
Cô nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng trong gương.
Cô biết mình khó chịu đến chừng nào!
“Nó vẫn căng à? Có thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?”
“Nếu cô cảm thấy không dễ chịu thì tôi lại làm thêm một lúc!”
Anh ghé vào tai cô nói những lời khó hiểu đó, Ôn Noãn biết anh cố ý, cô túm chặt quần áo rồi thấp giọng nói: “Không sao đâu, em đỡ hơn nhiều rồi!”
Giây tiếp theo, cô đã bị ôm đến bên trên bồn rửa tay.
Cuối cùng Hoắc Minh nhớ ra cô vừa mới sinh con nên anh để một tay bên dưới để cô ngồi lên, tay còn lại thô bạo cởi quần áo cô ra, giọng khàn khàn gợi cảm nói: “Chiều cao này vừa hay!”
Nói xong, anh cúi đầu làm điều mình muốn làm từ hôm qua!
Anh quay đầu lại nhìn ôn Noãn rồi cứ như vậy mà phóng thích!
Sau khi mọi việc đã xong, anh nằm trên vai cô và thở hổn hển…
Ôn Noãn yêu anh đến nỗi có chút ý loạn tình mê, cô ôm lấy eo anh, thì thầm: “Hoắc Minh, anh có thích em một chút nào không?”
Hoắc Minh vẫn hôn cô.
Anh thích cơ thể cô, nó thật mềm mại.
Anh ghé sát vào tai cô dỗ dành: “Cô thấy cuộc sống hiện tại không tốt sao?”
Ôn Noãn ngẩng đầu hôn lên cằm anh…
Trong bầu không khí như vậy, cô sẵn sàng mở lòng nói cho anh biết tình cảm thật của mình, cô thấp giọng nói: “Em không biết… Hoắc Minh, em nghĩ mình vẫn chưa hài lòng!”
Điều cô muốn rất đơn giản, chỉ là tình yêu của anh.
Cho dù cả đời anh không thế khôi phục trí nhớ thì chỉ cần anh yêu cô là đủ rồi!
Có lẽ vì họ có thêm một đứa con nên mối quan hệ của họ tốt hơn một chút.
Hoắc Minh hàng ngày đều đến bệnh viện thăm đứa bé.
Ngày ôn Noãn xuất viện, tự mình anh dắt Tiểu Hoắc Tây đến đón, còn chuẩn bị rất nhiều quà cho Ôn Noãn, trong đó phần lớn đều là trang sức vàng bạc mà phụ nữ thích.
Buối tối, anh cũng thức dậy chăm sóc em bé!
Ngay cả bản thân ôn Noãn cũng cảm thấy anh có một ít thích cô, và cuộc hôn nhân của họ đang hướng tới sự ổn định!
Cô là một người phụ nữ cảm thấy đủ.
Hạnh phúc đều được thế hiện trên khuôn mặt…
Ngày đầy tháng của Doãn Tư không làm lớn, nhưng Hoắc Minh lại làm thêm giờ nên về muộn, lúc đó khoảng chín giờ.
Anh mang quà đến cho ôn Noãn và ôm Doãn Tư rất lâu.
Trong tiết trời mùa đông, ôn Noãn ngồi bên cạnh lò sưởi trong biệt thự mà mỉm cười hạnh phúc.
Ngày hôm sau là cuối tuần, ôn Noãn nhận được một cuộc gọi.
Là thư ký Trương gọi đến, mời cô tới quán cà phê.
Ôn Noãn ngơ ngác cầm điện thoại…
Cô biết thư ký Trương là người đứng đắn và thận trọng, cô vừa mới sinh con, nếu không phải chuyện gì quan trọng thì thư ký Trương sẽ không bao giờ hẹn cô ra ngoài.
Cuối cùng thì ôn Noãn vẫn đi.
Trong quán cà phê, thư ký Trương đã ngồi sẵn ở đó, cô ấy nhìn thấy ôn Noãn đi tới liền nhẹ nhàng gọi: “ôn Noãn!”
Ôn Noãn ngồi đối diện cô ấy.
Cô gọi một ly nước chanh, uống hai ngụm rồi nhẹ nhàng hỏi: “Là về Hoắc Minh phải không?”
Thư ký Trương mím môi.
Ôn Noãn đoán được, cười rất nhẹ: “Về phụ nữ?”
Thư ký Trương nhẹ nhàng đặt một bức ảnh lên bàn, trầm giọng nói: “ôn Noãn, nếu không phải tình huống đặc biệt, tôi sẽ không nói cho cô biết ngay ngày thứ hai sau khi cô sinh được một tháng!”
Ôn Noãn cầm bức ảnh lên, khuôn mặt vốn trắng nõn đã trắng bệch!
Quá giống!
Thật sự rất giống, cực kỳ giống Kiều An hai mươi hai tuối!
Kiều An trong sạch không vấy bẩn!
Thư ký Trương giọng hơi khàn khàn: “Người phụ nữ này tên sở Liên, hai mươi hai tuổi, là sinh viên nghèo được công ty hỗ trợ mấy năm gần đây. Tháng trước, luật sư Hoắc đã giữ cô ta lại làm thực tập sinh ở công ty!”
Tháng trước
Nói cách khác, là khi cô sinh con!
Ngón tay ôn Noãn nắm chặt!
Thư ký Trương chắc chắn nói: “Luật sư Hoắc và cô ta chắc chắn không có mối quan hệ không đúng đắn gì, nhưng tôi cảm thấy cô gái này không đơn giản, trong mắt cô ta hiện đầy sự mưu mô!”
Ôn Noãn cụp mắt xuống, nhẹ nhàng cười: “Cô ta nhất định đã biết mình lớn lên giống ai!”
Nói xong, cô đứng dậy mỉm cười với thư ký Trương: “Nếu Hoắc Minh vì chuyện này mà gây khó dễ cho cô thì cô hãy đến tìm tôi!”
Không đợi thư ký Trương phản ứng, cô một mình bước ra ngoài.
Khi đến, cô kiêu ngạo như lửa.
Bây giờ, toàn thân cô cảm thấy lạnh lẽo!
Hóa ra niềm hạnh phúc cô có được những ngày này chỉ là niềm hạnh phúc mà cô tưởng tượng!
Ôn Noãn trở về biệt thự.
Người giúp việc niềm nở nói: “ông chủ gọi điện nói tối nay sẽ về muộn! Nên đế bà chủ ăn cơm trước!”
Ôn Noãn gật đầu: “Tôi biết rồi!”
Cô chậm rãi đi lên lầu, nhưng khi đến giữa cầu thang, cô đột nhiên dừng lại: “Làm phiền cô lên giúp tôi thu dọn một vài đồ đạc… À, đó là quà chồng tòi tặng mấy ngày trước, cô gói lại rồi ném nó ra cửa đi!”
Người giúp việc cám như hến.
Chín giờ tối, đúng giờ Hoắc Minh trở về, nhìn thấy trước cửa một đống đồ đạc.
“Những thứ này từ đâu ra vậy?”
Người giúp việc dũng cảm nói: “Là quà của ông chủ tặng bà chủ, bà chủ nói cần xử lý!”
Hoắc Minh cau mày, chậm rãi lên lầu.
Ôn Noãn đang ởtrong phòng ngủ chính, ngồi trước bàn trang điếm.
Cô vốn thích trang điểm nhẹ nhàng nhưng bây giờ cô lại trang điếm đầy quyến rũ, trên người mặc một chiếc váy đen dài bó sát và trên cổ đeo trang sức đắt tiền.
Hoắc Minh đi vào, nhìn chung quanh: “Hoắc Táy và Doãn Tư đáu?”
Ánh mắt Ôn Noãn đối diện với anh ở trong gương…
Hồi lâu cô mới hơi hé đôi môi đỏ mọng, chậm rãi nói: “Em đã trao đổi với bố mẹ rồi, tạm thời sẽ gửi cho họ chăm sóc!”
Hoắc Minh bước tới chỗ cô.
Cô đứng dậy, đưa tay ôm lấy vai anh đầy quyến rũ, hơi thở tựa lan: “Sau này, em sẽ có nhiều thời gian hơn để chăm sóc cho anh thật tốt… chồnq ạ!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK