Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Châu cắn môi dưới.
Hôm nay là ngày cưới của cô, cả người cô đều là sắc đỏ, lúc này lại càng tươi đẹp như màu máu.
“Vâng, em đã nghe điện thoại.”
Sắc mặt Lục Khiêm trở nên khó coi.
Có lẽ là do nóng lòng, giọng điệu của ông không tốt lắm: “Sao em không nói cho anh biết?”
Minh Châu nhìn ông chằm chằm.
Cô ngơ ngác, đúng vậy, vì sao mình không nói cho ông biết!
Bởi vì ông là chồng cô, hôm nay là ngày cưới của cô, cô lại vì một người phụ nữ mà yêu cầu ông đi hẹn với người khác?
Mọi chuyện rất đơn giản, dễ hiểu nhưng Lục Khiêm lại không nhìn rõ.
Suy cho cùng là ông quá quan tâm đến đứa bé kia.
Mà cô, liệu rằng có phải dùng cả đời để trả nợ cho tình yêu thời trẻ của Lục Khiêm không? Không chỉ bản thân cô, mà cả bố mẹ, anh trai và chị dâu, còn có Thước Thước cũng đều không yên lòng.
Trong mắt Minh châu có hơi ươn ướt.
Lục Khiêm ở đối diện cô, ông làm sao không nhìn thấy được.
Nhưng lúc này ông lo lắng Lam Tử Mi thật sự sẽ nổi điên làm ra chuyện gì đó khiến ông hối hận cả đời.
Miệng Lục Khiêm khẽ mấp máy.
Hiểu con không ai bằng mẹ, những toan tính của ông, bà cụ đều biết hết.
Bà cụ thấy thương cho cô con dâu bé nhỏ của mình!
Bà nhìn bố mẹ Lục Quân, bình tĩnh nói: “Chúng tôi cũng rất đồng cảm với những chuyện nhà các ngươi gặp phải, nhưng chuyện này đã phát triển thành hành vi phạm tội rồi. Nếu không thì chúng ta vẫn là nên báo cảnh sát đi! Mọi người xem, hôm nay là đám cưới của Lục Khiêm…”
Bà cụ cảm thấy thật xui xẻo.
Ông bà Lục lau nước mắt: “Đúng vậy! Nhưng Lam Tử Mi nhất quyết muốn gặp mặt Lục Khiêm.”
Bọn họ lại quỳ xuống trước mặt Lục Khiêm.
“Lục Khiêm, nể mặt Lục Quân, cầu xin cậu hãy gặp Lam Tử Mi một lần! Cho dù là… cho dù là vì tính mạng của Lục Quân! Chúng tôi van xin cậu.”
Xung quanh không một tiếng động.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi quyết định của Lục Khiêm.
Phải biết rằng, trong hoàn cảnh hôm nay không có đúng hay sai, hai nhà Hoắc Lục không thế để mất người này.
Nhìn xem, sắc mặt của bố con Hoắc chấn Đông và Hoắc Minh đều tối đen thật đáng sợ.
Nhưng bọn họ không nói tiếng nào.
Chính là vì quan tâm đến thể diện của Minh Châu.
Con gái mình, chính mình hiểu rõ nhất.
Lục Khiêm đỡ ông bà Lục đứng dậy, ông lẳng lặng nhìn Minh Châu, nhẹ giọng nói: “Anh đi một lát, trở về lại tiếp tục hôn lễ.”
Tóm lại ông không đành lòng trách móc cô.
Minh Châu mặc trang phục cô dâu màu đỏ, đứng giữa sảnh chính.
Thước Thước đứng bên cạnh, im lặng ôm chặt chân cô.
Sắc mặt Minh châu tái nhợt.
Cô nhẹ nhàng đưa tay ra, kéo mái tóc đen được búi cao xuống, cực kỳ bình tĩnh nói: “Không có hôn lễ nào hết!”
Lục Khiêm cau mày: “Minh Châu, đừng làm
loạn!”
Minh Châu cười hờ hững.
Cô cụp mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc con trai.
Cô nói: “Tôi nói thật đấy! Lục Khiêm, dù sao anh cũng không phải là người tôi có thể giữ lại! Anh cứu Manh Manh hay là muốn quay lại với Lam Tử Mi, thậm chí là… Hôm nay Lục Viên đã sắp xếp ốn thỏa mọi việc, cho dù… Cho dù là anh cưới cô ta, tôi cũng không phản đối! Lục Khiêm, cuộc hôn nhân của ba người quá chật chội, nếu anh không thế chú tâm vào một chuyện thì tôi cũng không muốn một cuộc hôn nhân như này nữa!”
Minh Châu rơi nước mắt.
Cô khóc trong im lặng, chỉ nhìn chằm chằm chú Lục của mình.
Ba năm, bốn năm… hay năm năm.
Cô đã yêu ông từ rất lâu rồi.
Ngay cả khoảng thời gian khốn khổ và khó khăn nhất, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ việc yêu ông.
Nhưng hôm nay, vào ngày cưới của bọn họ, chỉ vì một cuộc điện thoại, cô lại muốn từ buông bỏ tình yêu này!
Lục Khiêm nắm chặt ngón tay thành nắm
đấm, trên mặt lộ ra vẻ kìm nén: “Anh sẽ trở lại!”
Cô chỉ là…chỉ là thờ ơ mỉm cười.
Bà cụ tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Bà bước tới tát vào mặt Lục Khiêm một phát, lớn tiếng nói: “Lục Khiêm, nếu hôm nay con dám bước ra ngoài một bước, ta sẽ mang theo Minh Châu và Thước Thước đi, không bao giờ quay lại nữa! Con thật sự rất giỏi, thà rằng không làm thất vọng người ngoài, cũng nhất định phụ lòng mẹ con Minh Châu! Mấy năm nay, những gì con nợ con bé chẳng lẽ còn rất ít hả?”
Bà hận không thể rèn sắt thành thép, nước mắt chảy dài trên mặt.
Nhưng những điều này vẫn không thể giữ chân Lục Khiêm ở lại.
Ông đế ý đến tính mạng đứa bé.
Lúc Lục Khiêm rời đi, ông nhìn Minh châu lần cuối và bảo cô hãy đợi mình.
Ôn Noãn ở phía sau nghẹn ngào kêu lớn: “Cậu!”
Lục Khiêm dừng lại một chút, trong mắt nóng lên, nhưng cuối cùng vẫn không dừng lại…
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Hoắc Minh vòng tay qua vai cô, đỡ lấy cơ thế mềm nhũn của cô.
Lục Viên hổn loạn.
Lúc đó, Minh châu lại cảm thấy như được giải thoát, thực sự nhẹ nhõm, có lẽ đây là kết cục cô đã sớm đoán được.
Cô nhìn xung quanh, mọi thứ đều tràn ngập không khí tân hôn.
Đã nhiều năm rồi, cô vẫn luôn mong chờ được làm bà Lục, rất lâu rất lâu rất lâu… Đáng tiếc, cô mới chỉ được làm bà Lục có một ngày.
Có rất nhiều khách đến dự, nhà họ Hoắc có uy tín và danh dự, Minh Châu không muốn khiến bố và anh trai cô xấu hổ.
Cô chào bà cụ và nói: “Bà Lục, cháu về đây!”
Bà cụ lập tức bật khóc.
Bà liên tục mắng chửi Lục Khiêm, dùng thái độ mềm mỏng, bà cầu xin Minh Châu… hãy đợi.
“Không đợi nữa!”
Minh Châu rưng rưng nước mắt, yếu ớt mỉm cười.
Cô bế Thước Thước đi đến trước mặt Hoắc Chấn Đông và Hoắc Minh, giống như mỗi lần gây ra rắc rối trước đây, dè dặt nói: “Bố, anh… Con xin lỗi đã làm hai người mất mặt!”
Trong lòng Hoắc Chấn Đông cực kỳ đau xót.
Nhưng ông quan tâm nhất là cảm xúc của
con gái mình.
Ông xoa tóc Minh Châu và nói: “Nhà chúng ta cũng không phải không đủ khả năng nuôi con! Chẳng những nuôi được con, ngay cả ôn Noãn, chúng ta cũng nuôi rất tốt! Mỗi đứa nhỏ trong nhà đứa nào cũng trắng trẻo mập mạp.”
Minh Châu có hơi muốn khóc.
Cô nhào vào lòng bà Hoắc.
Hoắc Minh rốt cuộc có thể làm xong chuyện này.
Chuyện hôm nay Lục Khiêm gặp rắc rối, thế nhưng ông cũng không thể bỏ dỡ mọi chuyện mà chạy đi.
Ôn Noãn bị kẹt ở giữa, thật sự rất khó chịu.
Anh nói với Hoắc chấn Đông: “Bố mẹ, hai người đưa Minh Châu và bọn nhỏ về thành phố B trước đi, con và ôn Noãn sẽ ở lại đây!”
Hoắc Chấn Đông nghĩ như vậy cũng ổn.
Ông nhìn ôn Noãn nói: “Con đừng đế chuyện trong lòng! Minh Châu vẫn luôn xem con là chị dâu!”
Ôn Noãn nở nụ cười cứng ngắc.
Hiện trường tuy hỗn loạn nhưng có Hoắc Minh ở đây, xung quanh vẫn rất trật tự.
Khách khứa Tân lượt được mời về.
Đến khi anh làm xong công việc thì đã là buối chiều.
Hoắc Minh cũng không thấy đói nên đứng trong sân châm một điếu thuốc.
Im lặng hút hết một điếu thuốc, anh bước vào khoảng sân nhỏ nơi bà cụ đang ở.
Ôn Noãn đang ở cùng bà cụ.
Bà cụ thực sự đã chịu một cú sốc, đứa con trai duy nhất hơn bốn mươi tuổi của bà cuối cùng cũng ốn định cuộc sổng, gia (Tinh nhà vợ cực kỳ tốt, cô lại rất ngoan ngoãn lễ phép.
Bây giờ lại thành ra…
Bà cụ nằm im bất động trên giường.
Bác sĩ đến đây hai lần.
Hoắc Minh đấy cửa bước vào, bà cụ ậm ừ nói rằng muốn đuối Lục Khiêm ra khỏi nhà.
Ôn Noãn nhẹ nhàng dổ dành.
Hoắc Minh nhẹ nhàng bước tới.
Anh cúi xuống ôn nhu hỏi: “Em với bà ngoại ăn cơm trưa chưa?”
Ôn Noãn lắc đầu.
Hoắc Minh chạm nhẹ vào vai cô: “Một bữa cơm nuôi hai người! Em đi nhờ người chuấn bị cơm đi, anh sẽ an ủi bà ngoại.”
ôn Noãn nhỏ giọng nói: “Sợ là anh không dỗ được bà!”
Hoắc Minh búng nhẹ chóp mũi cô.
Ôn Noãn đứng dậy rời đi.
Bước ra ngoài, cô cảm thấy sân bỗng trở nên vắng tanh, tất cả chữ hỷ đỏ thầm đều bị xé bỏ.
Quản gia đang phân công người làm dọn dẹp.
Mọi người đều im lặng mà làm, đi đường toàn cúi đầu.
Nhìn thấy ôn Noãn đi ra, quản gia miễn cưỡng mỉm cười: “Cô cả, bà cụ thế nào rồi?”
Ôn Noãn nói: “Minh đang an ủi bà! Ăn cơm đi!”
Quản gia gật đầu.
Đúng vậy, dù thế nào đi nữa, cũng nhất định phải ăn cơm!
Cơn sóng gió này kết thúc trong thê thảm.
Lam Tử Mi dẫn theo Manh Manh đứng trên sân thượng, bất chấp người khác ngăn cản, ông bà Lục tiến tới gần nơi hai người đứng.
Bọn họ muốn cứu lấy huyết mạch duy nhất của con trai mình.
Cuối cùng, bọn họ cùng chết với Lam Tử Mi.
Hai mươi ba tầng…
Lúc Manh Manh rơi xuống, cô bé mắc kẹt trên một tấm vải bạt che nắng ở tầng hai mươi và được cứu sống.
Nhưng sau những gì đã trải qua, cô bé không bao giờ… mở miệng nói chuyện nữa.
Sau một thời gian dài, cô bé mất đi khả năng ngôn ngữ.
Lam Tử Mi đã chết, bổ mẹ của Lục Quân cũng không còn.
Từ trong vũng máu và vô số người chứng kiến, Lục Khiêm nhẹ nhàng bế Manh Manh lên, cô bé ôm chặt ông, khuôn mặt nhỏ nhấn dán vào người ông, toàn thân run rẩy.
Cô bé trở thành trẻ mồ côi.
Những phóng viên đoán già đoán non, tung tin sống động như thật.
Lục Khiêm dần Manh Manh về nhà.
Nếu ông không mang cô bé về, cô bé chỉ có thế đến trại trẻ mồ côi, với một cô bé có cảnh đời như vậy, không khó tưởng tượng tương lai cô bé sẽ như thế nào.
Lúc Lục Khiêm quay lại Lục Viên, trên người thậm chí còn dính đầy vết máu.
Ngày cưới nhuốm máu, cực kỳ xui xẻo.
ông ôm Lục Huân (Manh Manh) bước vào sân sau, mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ chỉ có một vài người h’âu đang quét dọn chữ hỷ bị xé nát trên sàn nhà.
Màu đỏ hết sức chói mắt.
Lục Khiêm khàn giọng hỏi: “Minh Châu đâu?”
Người hầu cúi đầu nói: “Mợ chủ theo ông Hoắc và bà Hoắc quay về thành phố B rồi. Cô cả và cậu thì ở lại đây, bà cụ cảm thấy trong người không khỏe, bác sĩ đã đến mấy l’ân.”
Trong lòng Lục Khiêm có chút lo lắng.
Ông ôm Lục Huân đi tới sân nhỏ.
Đẩy cửa đi vào, bà cụ đang nằm đó, vợ chồng Hoắc Minh ở bên khuyên nhủ.
Lục Khiêm đi vào.
Bà cụ càu nhàu ngồi dậy, nhìn chằm chằm Lục Khiêm và đứa trẻ trong lòng ông.
Bà cảm thấy con trai mình không cứu được nữa.
Đúng là đứa trẻ này thật sự rất đáng thương.
Nhưng cháu trai Thước Thước của bà không đáng thương sao?
Thước Thước đã đi học rồi, Lục Khiêm đã làm bổ được bao nhiêu ngày rồi?
Bà cụ chỉ vào ông lớn tiếng nói: “Con còn
quay lại làm gì hả? Con không quan tâm đến thể diện của vợ con, bố mẹ, con còn mặt mũi nào quay lại ngôi nhà hả?”
Lục Khiêm đặt Lục Huân ngồi trên sô pha.
Ông bước đến bên giường bà cụ, mạnh mẽ quỳ xuống.
Ông không một lời giải thích, bởi vì ông thật sự có lổi với Minh Châu, chính ông là người đã bỏ rơi cô.
Bà cụ còn không thèm nhìn ông.
Lục Khiêm chỉ cầu xin bà cụ đến thành phố B.
Bà cụ Lục cười lạnh: “Hôm nay nháo nhào như vậy, ta đây không còn mặt mũi đến đó!”
Lục Khiêm vẫn quỳ.
Ôn Noãn mềm lòng, muốn kêu ông đứng dậy.
Hoắc Minh vỗ vổ tay cô.
Anh mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Cậu không cần phải như này! cháu nghĩtrước khi cậu rời đi Minh Châu đã nói rõ rồi. Từ nay về sau cậu và con bé đều có đường riêng của mình, nam cưới nữ gả không liên quan gì đến nhau.”
Sắc mặt Lục Khiêm trắng bệch.
Giọng điệu của Hoắc Minh hơi dịu đi: “Nhà
họ Hoắc không có ai oán trách gì cậu! Chỉ là… cậu và Minh Châu thật sự không có duyên phận.”
Lục Huân đã nhận ra, cô bé nhìn chăm chăm chú Lục, đôi mắt đen xinh đẹp mất đi ánh sáng.
Lục Khiêm cắn chặt răng.
Ồng ôm Lục Huân chậm rãi bước ra ngoài.
Trong lòng ông biết rõ bà cụ sẽ không chấp nhận đứa bé này. Mà nếu ông muốn tái hợp với Minh Châu, ông cũng không thế bỏ cô bé ở lại Lục Viên.
Lục Khiêm đưa Lục Huân đến thành phố B.
Ông mua một biệt thự nhỏ, thu xếp cho cô bé ở đó và thuê hai người giúp việc chăm sóc cô bé.
Ông cảm thấy có lỗi với Minh Châu.
Đã ba ngày rồi ông mới gặp lại cô.
Cô không ở nhà bọn họ mà tạm thời chuyển về nhà họ Hoắc, Thước Thước cũng được vợ chồng Hoắc Chấn Đông chăm sóc chu đáo.
Lục Khiêm chặn cô trên phim trường.
Xuân tháng Tư, cô mặc một bộ đ’ô màu xanh nhạt, trông rất trẻ trung xinh đẹp.
Trên phim trường, cô nói chuyện, cười giỡn với các diễn viên trẻ ở đó.
Một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi
nhìn cô với ánh mắt ái mộ, có lẽ trước đây Minh Châu sẽ giữ ý tứ mà tránh đi, nhưng hiện tại cô độc thân, cô không có lý do gì để từ chối khi người khác đang muốn tán tỉnh mình.
Lục Khiêm ngồi trong chiếc xe màu đen, lẳng lặng quan sát.
Thư ký Liễu nhìn mà sốt ruột thay ông.
“Hiện tại là giờ cơm, sao ngài không mời cô ấy đi ăn cơm?”
Lục Khiêm dập tắt điếu thuốc giữa ngón tay, mấy ngày nay mỗi ngày ông đều hút tận hai bao thuốc, mấy ngón tay thon dài đều hơi ngả vàng.
Ông mở cửa bước xuống xe.
Lúc ông xuất hiện trước mặt Minh Châu, cô có vẻ rất ngạc nhiên nhưng nhanh chóng đã bình tĩnh lại.
Mọi người xung quanh cũng đều nhìn thấy ông Lục.
Ánh mắt Lục Khiêm thắm thiết: “Đi ăn cơm với anh!”
Ông nghĩ rằng cô sẽ phản đối, ào ạt từ chối, nhưng không ngờ Minh Châu lại thẳng thắn đồng ý, cô nhẹ nhàng vén mái tóc đen dài xinh đẹp của mình, chào hỏi đồng nghiệp, thậm chí không dẫn theo trợ lý, cô cùng Lục Khiêm lên xe.
Hai người vừa ngồi xuống, Thư ký Liễu bắt
đầu làm sôi động bầu không khí.
“Minh Châu, hóa trang hôm nay của cô thật sự rất đẹp! Ánh mắt của ngài Lục trước nay luôn nhìn thẳng, tôi dám chắc từ trước đến nay ngài ấy chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như này?”
Minh Châu thắt dây an toàn.
Cô nhìn Lục Khiêm, nhẹ nhàng mỉm cười: “Tống giám đổc Lục có cái gì mà chưa từng thấy?”
Thư ký Liễu bị chặn họng, không còn lời nào để nói tiếp.
Sắc mặt Lục Khiêm hơi lúng túng, nhưng vẫn ôn nhu nói: “Đi ăn đồ ăn Trung Hoa nhé!”
Minh Châu nói sao cũng được.
Lúc cô nói sao cũng được, so với lúc ở đám cưới ngày hôm đó, cô thoải mái hơn rất nhiều, như thể chỉ trong ba ngày ngắn ngủn vết thương lòng đã được chữa lành, đoạn tình cảm này đối với cô không còn quan trọng nữa.
Phát hiện này khiến Lục Khiêm cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng ông cố gắng chịu đựng bởi vì ông muốn đàng hoàng nói chuyện với cô.
Không biết là ông vô tình hay cố ý, bọn họ ăn cơm ở nhà hàng lúc trước, vẫn là phòng VIP cũ.
ở đó, Lục Khiêm tự tay đeo cho cô một chiếc bùa bình an.
Hiện tại…
Hai mắt Minh châu có chút nóng lên, nhưng cô cố nhin xuống, rất nhanh trở lại bình thường.
Lục Khiêm nhẹ nhàng, ân cần chăm sóc cho cô.
Minh Châu cũng thoải mái ăn cơm, không ai nhắc đến sự việc khó chịu trước trước đó, hoặc có lẽ bọn họ đều đang nghĩ nên bắt đầu cuộc trò chuyện này như thế nào.
Lục Khiêm ăn không nhiều lắm.
Trên đường ông rút ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa.
Minh Châu nhẹ giọng nói: “Gần đây cổ họng em khó chịu, anh dập đi!”
Lục Khiêm dập thuốc lá.
Nhưng ông lại nhẹ nhàng ỏm lấy chiếc cố thon dài của cô, trầm giọng hỏi cô: “Minh Châu, em khóc nhiều lắm phải không?”
Rõ ràng là ông muốn nói chuyện…
Minh Châu nhẹ nhàng đặt chiếc đũa trong tay xuống.
Cô nhìn những chiếc cốc và cái dĩa tinh xảo trước mặt rồi thở dài nói: “Đúng vậy! Em đã khóc
rất nhiều, nhưng dù có khóc bao nhiêu lần thì cũng không thay đối được kết cục của chúng ta.”
Lục Khiêm nhỏ giọng nói: “Lam Tử Mi đã chết!”
Minh Châu hiểu ông muốn nói gì.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Lục Khiêm! Dù cô ta có chết hay không, cũng không thay đổi được quyết định của em. Không phải là em có yêu anh hay không, mà là em không cần anh nữa.”
Ngón tay Lục Khiêm hơi run, lấy ra một điếu thuốc khác.
Nhưng ông không đốt nó.
Bởi vì cô không thích mùi khói thuốc.
Minh Châu ngước mắt lên, trong mắt toàn là chua xót và cay đắng, nhưng cô vẫn mỉm cười nói: “Chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi! Lục Khiêm, khi nào thì chúng ta thay đổi chứng nhận?”
Ý cô là, ly hôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK