Ba năm sau.
Ôn Noãn và Khương Sinh đi ra khỏi sân bay.
Ở lối ra, Chu Mộ Ngôn đung đưa đôi chân dài, thấy hai cô đi ra, cậu ta lập tức tháo kính râm xuống, ôm lấy Khương Sinh rồi hôn cô ấy một cái thật mình.
Mặt Khương Sinh lập tức đỏ lên.
Ôn Noãn bất lực.
Khương Sinh mới 19 tuổi, Chu Mộ Ngôn đúng là cầm thú mà!
Mấy năm nay, trung tâm âm nhạc cơ bản được giao cho Chu Mộ Ngôn, dù sao cũng nhờ gen của Chu Truyền Nhân, Chu Mộ Ngôn đã mở rộng trung tâm đến thành phố H, làm cho nó lên như diều gặp gió.
Thường xuyên qua lại, cậu ta đã lừa gạt bắt được Khương Sinh.
Sau khi Khương Duệ biết, cậu ta đã đánh cho thiếu niên xinh đẹp Cho Mộ Ngôn đến thừa sống thiếu chết! Sau đó vượt quá dự đoán của mọi người, sau khi Chu Mộ Ngôn và Khương Sinh quen nhau, bọn họ không uống rượu, không đi bar nữa, hoàn toàn là bạn trai ngoan.
Khương Sinh sông ở Thụy Sĩ, mỗi tháng cậu ta đều qua đó.
…
Ôn Noãn quay về thành phố B, chủ yếu là vì vết thương ở chân của dì Nguyễn tái phát, cần được điều trị ở thành phố B.
Cô đầu tư vào mấy nhà hàng Pháp, thỉnh thoảng lại đến đó chơi đàn.
Một người phụ nữ xinh đẹp, thành thục lại độc lập về kinh tế đương nhiên có rất nhiều người theo đuổi.
Nhưng Ôn Noãn không có cảm giác…
…
Tập đoàn Tây Á.
Tòa nhà cao 68 tầng, tầng cao nhất là văn phòng của Tổng Giám đốc.
Hoắc Minh ngồi ở chiếc bàn làm việc bằng gỗ, cúi đầu phê duyệt tài liệu, ánh sáng từ cửa sổ sát đất ở sau lưng chiếu vào người anh, khiến anh trông ba chiều hơn, đẹp trai như thần.
Thư ký Trương mở cửa đi vào.
Cô ấy nhìn thấy cấp trên của mình, cô ấy cảm tháng trời cao đã quá hào phóng với anh.
Người đàn ông đã bước sang tuổi 33, đó là độ tuổi khiến người ta thưởng thức, đâu đâu cũng bộc lộ vẻ quyến rũ của người đàn ông trưởng thành, những người phụ nữ muốn có quan hệ với Tổng Giám đốc Hoắc xếp hàng từ thành đông đến thành tây.
Thư ký Trương nhẹ nhàng đặt một cái túi giấy màu da bò xuống.
Hoắc Minh dừng bút lại, cầm lên mở ra xem.
Thư ký Trương khẽ ho một tiếng: “Ôn Noãn đã quay về!”
Hoắc Minh khẽ giật mình.
Anh ngước mắt lên nhìn thẳng vào thư ký Trương, giọng nói hơi khô khốc: “Cô ấy về rồi sao?”
Thư ký Trương rất áp lực nên ừm một tiếng: “Đúng vậy, cô ấy về rồi! Vì chân dì cô ấy bị thương, có thể sẽ ở lại thành phố B một thời gian ngắn.”
Hoắc Minh không hỏi gì nữa.
Anh mở túi giấy màu da bò ra.
Bên trong có một xấp ảnh chụp, đều là Chu Mộ Ngôn và Ôn Noãn, mặc dù không thân mật lắm nhưng cũng đủ khiến anh ghen tị.
Anh biết, mỗi tháng Chu Mộ Ngôn đều đến Thụy Sĩ.
Còn ba năm nay, anh không đến đó dù chỉ một lần.
Bởi vì Hoắc Tây nên anh không thể đi được, anh cũng không dám đến đó làm phiền cô!
Trong ba năm này, anh chỉ có thể giải nỗi nhớ của mình qua những bức ảnh, thế nhưng lần nào cũng có Chu Mộ Ngôn… Còn có em gái Khương Duệ! (Khương Sinh: tôi không xứng có tên sao?”
Thư ký Trương có thể nhìn ra cấp trên của mình đang ghen!
Cô ấy bình tĩnh đặt một tấm thiệp mời khác: “Bữa tiệc tối kỷ niệm bốn năm ngày với của Tổng Giám đốc Cảnh và Bạch Vi, nghe nói là tổ chức rất lớn!”
Hoắc Minh cười nhẹ: Vợ chồng này!
Thư ký Trương mỉm cười: “Ôn Noãn cũng đi!”
Hoắc Minh lập tức cảm thấy thiệp mời này rất có giá trị, anh cầm lên xem xét rồi thản nhiên nói: “Cô đi theo tôi làm việc cũng nhiều năm rồi, cũng nên nhắc đến tiền lương rồi!… Đúng rồi, tháng sau sinh nhật cô đúng không, tự mình đến cửa hàng chọn quà rồi báo cáo cho bộ phận tài chính nhé!"
Thư ký Trương cười vui vẻ: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Hoắc!”
Để tự thưởng cho mình, cô ấy đã chọn một chiếc vòng cổ trị giá mười sáu vạn! Cô ấy từ một nhân viên hợp pháp trở thành một gian thương, cô ấy xứng đáng.
Thư ký Trương rời đi.
Một mình Hoắc Minh đi đến cửa sổ trong suốt sát đất, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Khoảng mười phút sau, tay anh run rẩy rút một điếu thuốc lá ra rồi châm lửa.
Hít một hơi thật sâu, anh khẽ nhắm mắt lại.
Cuối cùng cô đã trở về…
*
Tối thứ sáu.
Tiệc kỷ niệm ngày cưới của Cảnh Sâm và Bạch Vi.
Lần đầu tiên Ôn Noãn lộ diện.
Cô và Bạch Vi đã lâu không gặp, vừa đi đến hai người đã ôm lấy nhau.
Bạch Vĩ kéo Ôn Noãn xem xét kỹ lưỡng, cô đã bình phục rất tốt, vẫn mảnh mai tinh xảo nhưng lại có hương vị trưởng thành hơn so với quá khứ, hấp dẫn hơn trước,
Mắt Bạch Vi rưng rưng: “Con nhóc thối! Đi xa như vậy!”
Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Tạm thời sẽ chưa đi!”
Bạch Vi vừa khóc vừa cười: “Cậu còn chạy nữa tớ sẽ đánh gãy chân cậu!”
Khi họ đang nói chuyện thì Cảnh Sâm đi đến, dắt theo Cảnh Thụy con trai của bọn họ, năm nay Tiểu Cảnh Thụy đã năm tuổi, đang đi học mẫu giáo, thằng bé lớn lên khỏe mạnh, kháu khỉnh.
Cảnh Sâm để con trai lại.
Cảnh Thủy rất ngoan ngoãn cho nên Ôn Noãn rất thích, thậm chí cô còn đem theo quà.
Bạch Vi nhìn thấy dáng vẻ yêu thích không muốn buông tay của cô, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cậu thích trẻ con như vậy, lại có nhiều người theo đuổi nhưng cũng không thấy cậu động lòng!”
Ôn Noãn khẽ cười: “Không có duyên!”
Bạch Vi đang định nói gì đó, ngoài cửa có tiếng ồn ào…
Ôn Noãn tự nhiên nhìn sang, sau đó cô giật mình.
Là Hoắc Minh!
Rõ ràng, Hoắc Minh cũng nhìn thấy cô, bốn mắt nhìn nhau, giống như mọi thứ xung quanh mình đều biến mất.
Nếu là vợ chồng bình thường, thời gian ba năm đủ để hòa tan tất cả mọi thứ.
Thế nhưng bọn họ từng có con, lại bi thảm như vậy, làm sao có thể dễ dàng quên như vậy được?
Cuối cùng vẫn là Ôn Noãn tỉnh táo lại trước, nở một nụ cười nhẹ với anh rồi xoay người đi vào trong bữa tiệc.
Ánh mắt Hoắc Minh rất sâu.
Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, vô cùng tham lam… Ôn Mạn khác với lúc trước!
Anh rất muốn giả vờ vô ý nói chuyện với cô, nhưng bọn họ không ngồi cùng bà, chỗ anh ngồi đều là những ông chủ kinh doanh mà Cảnh Sâm tốn rất nhiều tâm tư mời đến, Hoắc Minh không yên lòng giao lưu và nói chuyện làm ăn với họ.
Nhưng ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Ôn Noãn.
Ôn Noãn có chút hối hận khi đến đây.
Cô không ngờ mình lại gặp Hoắc Minh sớm như vậy, khi nhìn thấy anh cô sẽ nhớ đến những chuyện không vui trong quá khứ.
Cả tối, cô có chút im lặng.
Cô cũng biết anh đang nhìn cô, cô cố tình không thể ý đến anh.
Sau đó, Chu Mộ Ngôn đến gặp cô có công việc, trong sảnh bữa tiệc rất ồn ào nên Chu Mộ Ngôn thì thầm vào tai cô vài câu.
Ôn Noãn suy nghĩ một chút, đồng ý với cách làm của cậu ta.
Chu Mộ Ngôn mỉm cười rồi rời đi.
Động tĩnh bên này không giấu được Hoắc Minh, anh rất ghen tị khi nhìn thấy chú chó sói con đến gần cô. Nhưng anh vẫn không thể làm gì.
Bên cạnh có người mời anh rượu: “Hoắc Ninh, tối nay cậu bị làm sao vậy? Đến bây giờ cậu vẫn chưa uống rượu! Thế nào, sợ uống rượu hỏng việc, muốn thủ thân như ngọc sao?”
Hoắc Minh cười nhạt: “Tôi tự mình lái xe đến, xin lỗi Tổng Giám đốc Lâm!”
Tổng Giám đốc Lâm là ông chủ của khách sạn Lệ Tinh, vừa nhìn thấy Ôn Noãn ông ta đã đoán được anh đang nghĩ gì.
Ông ta hạ giọng: “Em dâu đã về rồi à?”
Hoắc Minh khẽ ừm một tiếng.
Tổng Giám đốc Lâm cảm thấy anh có chút khổ sở, tự mình uống vài ly rượu đỏ, động viên khuyến khích anh: “Hoắc Minh, vì cuộc sống cá nhân như hòa thượng của cậu, tôi cảm thấy em dâu nhất định sẽ cảm động!... Ai, tại sao em dâu lại đi rồi?”
Hoắc Minh vội vàng đuổi theo.
Ôn Noãn đã rời đi trước.
Bạch Vi nói sau này còn có một bữa tiệc tụ hội riêng, Ôn Noãn không muốn đi nên cô đã từ chối.
Cô đi thang máy đi xuống tầng một của khách sạn.
Ở trong bãi đỗ xe, có một chiếc xe RV màu đen đang đợi cô.
Lái xe thấy cô xuống lập tức mở cửa cho cô.
Ôn Noãn đang định lên xe thì cửa xe bị người khác nhẹ nhàng ấn lại, cô ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Minh gần mình trong gang tấc, giọng nói trầm như rượu vang đỏ: “Ôn Noãn, chúng ta tìm một nơi để nói chuyện được không?”
Ôn Noãn do dự.
Cô không muốn ôn chuyện với anh, nhưng cô hiểu Hoắc Minh, nếu cô từ chối anh sẽ để tài xế ở bên xem trò vui.
Sau khi cân nhắc xong, cô chỉ vào quán cà phê ở đối diện: “Đến đó ngồi một chút!”
Nói xong cô lập tức đi ở phía trước
Hoắc Minh biết cô cố tình giữ khoảng cách với anh, vốn không cho anh cơ hội suy nghĩ, anh cũng không ép buộc, ung dung đi theo sau cô, vừa đi vừa châm một điếu thuốc.
Khi đến quán cà phê ở đối diện đường, anh dập tắt điếu thuốc.
Quán cà phê sáng sủa.
Ôn Noãn chọn một ly Mandheling, cô nhẹ nhàng khuấy đều, khách sáo nói: "Mấy năm nay anh có khỏe không? Em nghe nói anh đã thành lập tập đoàn Tây Á, làm ăn rất tốt!"
Mất ba năm, tập đoàn Tây Á đã trở thành một trong mười công ty hàng đầu châu Á.
Giá trị thị trường trăm tỷ!
Ôn Noãn uống một ngụm cà phê: “Hoắc Minh, cho dù làm cái gì anh cũng làm rất tốt!”
Ánh mắt Hoắc Minh còn thẳng thắn hơn cô rất nhiều.
Từ khi ngồi xuống, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi khuôn mặt cô, giống như một cái máy căng dây, nghe cô nói xong anh khẽ mỉm cười: “Vậy sao? Làm gì cũng tốt sao?”
Ôn Noãn có hơi kinh ngạc!
Vành tai cô hơi hồng lên, sau đó thái độ của cô trở nên lạnh lùng: “Em phải đi rồi!”
Hoắc Minh có hơi hối hận.
Anh ga lăng giữ lại, giọng nói trở nên dịu dàng: “Là lỗi của anh! Nói thêm vài câu đi! Ôn Noãn… Tại sao em không hỏi đời sống tình cảm của anh mấy năm qua như thế nào?”
Ôn Noãn không muốn hỏi.
Cô yên lặng trả tiền cà phê và đi về phía trước.
Một ly cà phê, đối với vợ chồng đã ly hôn là đủ rồi.
Hoắc Minh đuổi theo ra ngoài: “Anh tiễn em!”
Ôn Noãn dừng bước.
Dưới ánh đèn neon, cô ngước lên nhìn anh.
Anh vẫn đẹp trai, thậm chí còn mê người hơn trước nhưng sau ba năm, bọn họ chẳng khác gì người xa lạ.
Anh ở đây nhớ lại, nhưng trong ba năm nay Ôn Noãn lại dần quên anh và nhạt nhòa hơn!
Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Em thấy anh, bây giờ anh rất muốn kết hôn, Hoắc Minh… Tìm một cô gái tốt rồi kết hôn đi! Chuyện của chúng ta đã qua rồi, em… Cũng không thể nào chìm đắm trong quá khứ mãi được.”
Sau khi nói xong những lời này, cô luôn nghĩ đến những nỗi đau.
Ôn Noãn quay người, nhanh chóng rời đi.
Hoắc Minh đứng trong bóng tối, im lặng nhìn cô.
Đối diện, tài xế của cô đang đợi cô. Đó chính là người Lục Khiêm chọn cho cô, bây giờ cô là đại tiểu thư của nhà họ Lục, mọi thứ đều là tốt nhất, cô không cần xã giao, sống một cuộc sống theo ý mình, rất thoải mái.
Cô thật sự đã làm vậy, cũng không cần phải nhìn lại nữa...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK