Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu là trước đây thì anh chắc chắn sẽ kiêu căng bỏ đi.

An Nhiên cảm thấy mềm lòng, ừ một tiếng rồi ngồi ra ghế sau.

Sau đó, Hoắc Doãn Tư cũng lên xe.

Thư ký Nghiêm nhịn cười ngồi bên cạnh lão Triệu.

Đôi nam nữ ngồi ghế sau vẫn còn đang tức giận, không chịu nói chuyện với nhau.

Thư ký Nghiêm thấy vậy bèn thảo luận về thời tiết với lão Triệu.

Lão Triệu vừa lái xe vừa cười nói: “Sắp vào mùa mưa rồi, thời tiết cứ như người trở mặt vậy, buổi sáng còn nắng gắt, đến chiều lại đổ mưa to.”

Thư ký Nghiêm mỉm cười phụ họa: “Đúng vậy!”

Lão Triệu lại bắt đầu lải nhải: “Vậy nên trước khi ra ngoài phải xem dự báo thời tiết. Nếu không thì sẽ bị mắc mưa. Con người một khi bị mắc mưa thì sẽ bị bệnh, bị bệnh thì sẽ bực bội, giống như bà vợ kinh nguyệt không đều, sắp tới thời kì mãn kinh của tôi.”

Thư ký Nghiêm: …

Tổng giám đốc Hoắc cao quý lạnh nhạt nói: “Bộ phận vận chuyển của công ty rất cần nhân tài như chú Triệu.”

Lão Triệu lập tức câm miệng.

Khoảng mười phút sau, xe đến tập đoàn Hoắc Thị, Hoắc Doãn Tư không xuống xe, cũng không đi mở cửa xe cho An Nhiên.

An Nhiên đã sớm biết cái tính tình của anh.

Nhiều năm trôi qua rồi, anh đã làm bố rồi, tính tình của không giảm chút nào.

Cô cúi đầu nói: “Tôi xuống xe, cảm ơn tổng giám đốc Hoắc!”

Hoắc Doãn Tư không nhìn cô, trắng trợn nói: “Cảm ơn tôi tối qua giúp tổng giám đốc An giải quyết nhu cầu sinh lý?”

An Nhiên vừa xấu hổ lại vừa tức giận.

May mà lão Triệu và thư ký Nghiêm đều là người của anh, có nghe cũng giả vờ không nghe.

Cửa xe đóng lại, thư ký Nghiêm than nhẹ: “Tổng giám đốc Hoắc, anh làm vậy…”

Hoắc Doãn Tư vỗ nhẹ cổ tay áo: “Tôi đang tức giận!”

Nghe vậy, thư ký Nghiêm nở nụ cười. Tổng giám đốc Hoắc nói tức giận, sao cô lại nghe ra vẻ ngọt ngào trong đó chứ?

Hoắc Doãn Tư thật sự tức giận.

Tối hôm qua có bao nhiêu ngọt ngào thì sáng hôm nay có bấy nhiêu thất vọng.

Trong cuộc họp buổi sáng, không khí trong toàn bộ tập đoàn Hoắc Thị đều rất đè nén, các cổ đông thở cũng không dám thở mạnh.

Buổi chiều.

Hoắc Doãn Tư nhận được điện thoại từ bố ruột.

Hoắc Minh cười nhạo con trai vài câu rồi hỏi: “Doãn Tư, con và An Nhiên sao rồi?”

Hoắc Doãn Tư đáp lạnh nhạt: “Thì cũng vậy thôi.”

Hoắc Minh đã xem báo, đoán là hai người ngủ với nhau, ngủ xong thì An Nhiên mặc kệ Hoắc Doãn Tư.

Ông bố già vừa vui vẻ lại vừa cảm thấy mất mặt.

Hoắc Doãn Tư đúng là vô dụng!

Hoắc Doãn Tư không rảnh nghe Hoắc Minh lải nhải nên tắt máy.

Lúc này, thư ký Nghiêm đi vào nói: “Tổng giám đốc Hoắc, cô Tôn đến đây, dường như… mang theo bánh ngọt cho anh.”

Tôn Điềm?

Hoắc Doãn Tư nhíu mày, nói: “Nói với cô ta là tôi không thích ăn đồ ngọt.”

Thư ký Nghiêm đang định đi trả lời thì Hoắc Doãn Tư gọi cô lại: “Thôi bỏ đi, gọi cô ta vào đây!”

Thư ký Nghiêm rất bất ngờ.

Cô do dự mãi rồi vẫn mạnh dạn nói: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi biết là anh đang có chút suy sụp, nhưng mà…”

Hoắc Doãn Tư cúi đầu xem văn kiện: “Nghĩ bậy gì hả! Gọi cô ta vào đi!”

Thư ký Nghiêm liền đi gọi người.

Một lát sau, Tôn Điềm đi vào. Cô ta mặc một chiếc váy rất nữ tính rất đoan trang, trên tay cầm theo thức ăn… không phải món gì đắt tiền, mà là KFC bán chạy.

“Hoắc Doãn Tư, em biết anh thích ăn cái này.”

Giọng của Tôn Điềm cũng ngọt. Cô ta ngồi trên ghế sô pha, bày đồ ăn ra, dáng vẻ như là muốn ăn bữa cơm cắm trại ngay đây với anh.

Tin tức trên báo khiến nhà họ Tôn cảm thấy không ổn.

Tuy rằng không chụp được mặt của người qua đêm với Hoắc Doãn Tư, nhưng mà dùng chân đi đoán cũng có thể đoán được cô gái kia là An Nhiên.

Tôn Điềm rất khó chịu. Cô ta rất muốn làm vợ của Hoắc Doãn Tư.

Cô ta lau khô nước mắt rồi đi đến đây, còn giả vờ như là đang rất vui vẻ.

Hoắc Doãn Tư buông văn kiện xuống, đi lại sô pha ngồi. Anh đoán là Tôn Điềm điều tra anh, cho rằng anh thích ăn mấy thứ này, thực tế thì mấy thứ này là anh ăn cùng An Nhiên.

Không phải là vì thích ăn, chỉ là vì để trêu ghẹo An Nhiên thôi.

Những năm anh và An Nhiên ở bên nhau, bọn họ không ăn KFC, ngược lại thích cái loại vận động mất hồn giống như hôm qua hơn… Hiển nhiên là Tôn Điềm không biết chuyện này.

Hoắc Doãn Tư gảy gảy thức ăn, nói: “Tôi thích An Nhiên.”

Tôn Điềm không giả vờ nổi nữa, đôi mắt đỏ lên: “Không phải anh đã chia tay với cô ấy sao? Anh còn bảo em đi nhà anh vài lần nữa!”

“Là bố mẹ cô nhờ tôi làm vậy.”

Tôn Điềm mấp máy môi: “Anh dám nói anh không có ý định lợi dụng em để chọc giận An Nhiên không?”

Hoắc Doãn Tư bình tĩnh nhìn cô ta.

Một lát sau, anh cười khẽ: “Cô cũng biết là tôi lợi dụng cô để chọc giận cô ấy, sao còn không nghĩ thoáng ra được vậy? Thật ra thì tôi không thích mấy thứ này, mấy năm trước An Nhiên thích ăn mấy thứ này. Tôn Điềm, đi thích người khác đi.”

Anh suy nghĩ mãi mới nói ra một câu mà anh chưa từng nói với An Nhiên.

Anh nói: “Cả đời này tôi đều thua tronng tay cô ấy.”

Tôn Điềm khóc, khóc rất lớn tiếng…

Hoắc Doãn Tư rất có kiên nhẫn với cô ta, cứ để cô ta khóc, đợi cô ta khóc đủ rồi mới nói: “Trở về đi, sau này đừng tới đây nữa, vậy thì sẽ tốt cho cô, cũng sẽ tốt cho tôi… Bởi vì An Nhiên rất không thích tôi chọc giận cô ấy kiểu như vậy.”

Anh tức giận cô, nhưng lại sẵn lòng thay đổi vì cô.

Nói đến cùng là do anh thích cô!

Tôn Điềm cắn môi, rốt cuộc mất phong độ, phất hết đồ ăn trên bàn xuống, khóc lóc chỉ trích anh, giống như một đứa trẻ không giành được món đồ chơi yêu thích.

Hoắc Doãn Tư không nổi giận.

Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy mình quá dễ tính với Tôn Điềm. Chỉ là sau này nghĩ lại, anh mới phát hiện ra là vì anh không để ý cô ta, nên mới không ngại cảm xúc lên xuống của cô ta.

Chờ cô ta làm ầm ĩ đủ rồi, bị thư ký Nghiêm dỗ dành đi về.

Sau đó, Hoắc Doãn Tư đứng bên cửa sổ sát đất, nói: “Thay tấm thảm khác đi!”

Thư ký Nghiêm cười nói: “Con gái ấy mà, tùy hứng một chút cũng bình thường.”

Hoắc Doãn Tư chợt nhớ tới An Nhiên. Lúc đau buồn, lúc tức giận, An Nhiên chưa từng khóc lóc ầm ĩ như vậy… Cô vẫn luôn sống rất áp lực, áp lực mọi suy nghĩ.

Lúc nhân viên đổi thảm, Hoắc Doãn Tư vẫn còn đang suy nghĩ.

Nhưng anh không có gọi điện thoại cho An Nhiên.

Anh chợt nghĩ, nếu anh cũng giống như Cố Vân Phàm, cho cô thời gian để trưởng thành, sẵn lòng cho cô tự do lựa chọn, thì liệu cô có thay đổi ý định, yêu anh một lần nữa hay không?

Chứ không phải là chuyện một lần hai lần như hiện giờ nữa.

Hoắc Doãn Tư giấu rất sâu tâm tư mình, suốt cả ngày cũng không liên lạc với An Nhiên.

Có điều, sau khi An Nhiên tan làm về nhà, lại thấy người đàn ông ngủ suốt đêm qua với mình, đang cùng thím Lâm ngắt đậu.

Cô sững sờ đứng ngay cửa, quên luôn cả đổi giày.

Thím Lâm thấy cô thì cười nói: “Ngài Hoắc đến đây lâu rồi, ngài ấy vậy mà lại đi giúp thím nấu cơm nữa. Con đi rửa tay đi, rồi đi thăm Lâm Hi đang ngủ, lát nữa ra ăn cơm.”

Hoắc Doãn Tư mỉm cười, nói rất hòa nhã: “Thím Lâm gọi con là Doãn Tư đi.”

Thím Lâm không dám gọi.

Ngài Hoắc có thân phận tôn quý, không thích hợp gọi thân thiết như vậy.

Hoắc Doãn Tư cũng không kiên trì.

Anh nhìn An Nhiên, mặt mày tự nhiên nói: “Lâm Hi chơi mệt rồi. Chờ thằng bé thức dậy, anh sẽ giúp thằng bé tắm rửa, được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK