Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tây không biết.

Cô biết Trương Sùng Quang nghiêm túc muốn bắt đầu lại với cô, và cô cũng tin rằng sẽ không bao giờ xuất hiện một Tống Vận khác. Nhưng cô biết rằng khi mình đã khắc sâu đoạn video thân mật đó vào đầu, cô không hề có ý định ở bên anh nữa.

Cô chưa kịp nói gì thì một người giúp việc đã từ phòng ngủ chính bước ra.

Thấy ông bà chủ ở hành lang, khuôn mặt già nua của người giúp việc đỏ lên: "Ông chủ, nôi đã đặt xong rồi! Ngài qua xem đã ổn chưa. Nếu chưa thì tôi sẽ điều chỉnh lại."

May mà Trương Sùng Quang đã quen với sóng to gió lớn nên không hề xấu hổ.

Anh chỉ thả lỏng yết hầu, lãnh đạm nói: "Biết rồi."

Người giúp việc biết mình vừa cắt ngang chuyện gì, bèn vội vàng nói: “Vậy tôi xuống lầu trước.”

Người giúp việc rời đi.

Trương Sùng Quang vẫn nhốt Hoắc Tây không thả, Hoắc Tây đẩy eo anh: “Anh định đợi một người nữa ra mới thả tôi phải không?”

Giọng nói của cô hiếm khi có phần mềm mại, Trương Sùng Quang không muốn buông cô ra.

Anh nhẹ nhàng cọ vào mũi cô, giọng càng trầm và khàn hơn: "Bà ấy phải trông Tiểu Hoắc Tinh, không qua đây được! Hoắc Tây..."

Anh không nói nữa, nhưng họ từng là vợ chồng, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ hiểu anh muốn nói gì, muốn làm gì.

Huống chi sống mũi cao của anh vẫn đang cọ tới cọ lui.

Hoắc Tây rũ mắt xuống: “Đừng quên tôi vẫn còn trong tháng.”

Giọng Trương Sùng Quang mang theo chút khàn khàn: "Anh không quên. Hoắc Tây... đừng sợ anh. Anh sẽ không ép em làm chuyện mà em không thích nữa."

Hoắc Tây chỉ mỉm cười yếu ớt.

Vừa định đi vào phòng ngủ thì nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, có chút lộn xộn.

Là Miên Miên và Duệ Duệ, theo sau là Tiểu Quang.

Tiểu Quang lốm đốm lao tới, nhìn nam nữ chủ nhân đang ôm nhau thì ra sức vẫy đuôi... Đôi mắt chó đen láy lộ ra vẻ ngu xuẩn rõ ràng.

Miên Miên và Duệ Duệ ở phía sau cũng lờ mờ nhìn thấy bố mẹ ôm nhau.

Lúc này, Tiểu Quang ngẩng đầu sủa một tiếng với Trương Sùng Quang.

Gâu… (thả mẹ ra!)

Ở trước mặt hai đứa bé, Trương Sùng Quang đương nhiên phải chú ý hơn một chút. Khi buông Hoắc Tây ra, anh còn thì thầm vào tai cô: “Không biết là ai nuôi nó lâu như vậy mà nó vẫn cứ thân thiết với em hơn."

Hoắc Tây biết rõ thủ đoạn của người đàn ông này, cô không phản ứng quá nhiệt tình nhưng cũng không làm mặt lạnh với anh trước mặt bọn trẻ. Cô gọi Miên Miên và Duệ Duệ lại, bọn trẻ hỏi: "Bọn con có thể nhìn em gái không?"

Hoắc Tây sờ đầu bọn trẻ: "Chúng ta cùng nhau đi xem."

Miên Miên chạy phía trước, tiếng bước chân kêu lộc cộc, nhưng khi mở cửa phòng ngủ chính ra, cô bé lại vô cùng cẩn thận. Tiểu Trương Duệ bẩm sinh hướng nội nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng hơi đỏ lên, rõ ràng là cũng rất thích Tiểu Hoắc Tinh.

Khi Hoắc Tây bước vào, hai đứa bé đang ghé vào nôi, giương to mắt nhìn.

Tiểu Quang cũng mở to đôi mắt cho đen thui mà nhìn.

Nó còn nhỏ giọng ư hử hai tiếng, chỉ là không có ai phiên dịch cho nó.

Miên Miên nói khẽ: "Em thật dễ thương! Da trắng nõn, còn trắng hơn cả Trương Duệ lúc nhỏ, chỉ là tóc không nhiều như Trương Duệ, chỉ có vài sợi."

Tiểu Trương Duệ đỏ bừng mặt: “Em chẳng thèm so với con gái.”

Nói lạnh lùng là thế nhưng cậu bé vẫn muốn hôn em gái, muốn sờ em gái. Cậu bé nói mình đã rửa tay và đánh răng, sau khi Hoắc Tây đồng ý, anh trai thích vệ sinh hôn lên cơ thể nhỏ bé của Tiểu Hoắc Tinh, ngửi thấy mùi em bé cách một lớp quần áo khiến Tiểu Trương Duệ rất thích.

Em gái có mùi thơm quá!

Miên Miên cũng vậy, cứ chống cằm nhìn em gái, chỉ ước em gái lớn lên ngay tức thì, nhưng lại sợ lớn quá nhanh sẽ không chơi vui như bây giờ.

Hoắc Tây nhìn bọn trẻ, tâm trạng phức tạp.

Thực tế, lần đầu mang thai, cô chẳng có bao nhiêu cảm xúc.

Thể chất của cô đã định sẵn cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể sinh ra. Nhưng trong quá trình mang thai, phụ nữ... rất dễ nảy sinh tình cảm với một bào thai bé nhỏ. Cho dù mối quan hệ của cô và Trương Sùng Quang đã rạn nứt đến mức đó, song đứa trẻ trong bụng có một nửa máu thịt của cô, sao cô có thể hận máu thịt của mình cho được!

Hiện tại nhìn thấy Miên Miên và Duệ Duệ thích như vậy, hốc mắt Hoắc Tây ươn ướt.

Trương Sùng Quang nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, dịu giọng an ủi cô: "Các con vui vẻ như vậy, sao em lại khóc?"

“Tôi không khóc.” Hoắc Tây nghẹn ngào nói.

Trương Sùng Quang nở nụ cười rất nhẹ.

Người giúp việc ở một bên lau nước mắt. Nhìn cảnh này, bà ấy thầm nghĩ có lẽ ông chủ và bà chủ cuối cùng làm hoà rồi cũng nên... Người ta hay nói vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hoà. Bà chủ sinh con, có phải chứng tỏ là sẽ tha thứ cho ông chủ không?

Trong lòng người giúp việc đang nghĩ gì, thực ra Hoắc Tây có thể đoán được.

Nhưng cô không phản bác.

Cô và Trương Sùng Quang phải chung sống một thời gian, cô không thể nói với tất cả người giúp việc ngay bây giờ là bọn họ chỉ tạm thời ở bên nhau, qua hai tháng nữa là cô phải đi.

Bởi thế, khi người giúp việc đang thu dọn hành lý và treo từng bộ quần áo của cô vào phòng quần áo, cô cũng ngầm đồng ý…

Buổi tối sau khi cơm nước xong, hai đứa trẻ đi ngủ.

Hoắc Tây cho Tiểu Hoắc Tinh bú xong, cảm thấy cơ thể hơi nhớp nháp bèn lấy áo choàng tắm muốn đi tắm.

Chợt tay bị giữ lại, một giọng nam khàn khàn khó nén vang lên: “Anh giúp em tắm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK