Ông nhẹ tay vuốt ve mái tóc dài màu nâu trà của Ôn Noãn, ánh mắt mang theo vài phần trìu mến.
Minh Châu quay lại, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Cô thấy Lục Khiêm nhìn Ôn Noãn chăm chú, trong mắt đều là yêu thương, tuy đây là tình cảm giữa người lớn và lớp con cháu trong nhà… Nhưng cô ấy… Nhưng cô ấy nhớ rõ ông cũng từng nhìn cô ấy bằng ánh mắt như vậy.
Cô ấy biết mình không nên nghĩ thế, nhưng không khỏi cảm thấy chạnh lòng.
Ôn Noãn là phụ nữ, có trực giác vô cùng nhạy bén, cô đã nhận ra những suy nghĩ kì lạ kia của Minh Châu.
Cô cười nhạt rời đi.
Cô nghĩ, những người có tình cảm sẽ lại về với nhau.
Buổi công chiếu sớm bắt đầu.
Ôn Noãn ngồi xuống, một lát sau cô Hồ đi tới ngồi cạnh cô.
Mắt cô Hồ đỏ lên.
Dưới ánh đèn mờ, cô ta nhẹ giọng nói nhỏ: "Ôn Noãn, thật ra cho đến hôm nay, tôi vẫn chưa phục, tôi vậy mà lại thua dưới tay một cô nhóc choi choi chưa trưởng thành, nhưng hôm nay nhìn thấy dáng vẻ kia của Lục Khiêm, tôi mới biết tôi sẽ không bao giờ có thể vượt qua Minh Châu! Bởi vì tôi chưa từng thấy Lục Khiêm như vậy, buông bỏ tất cả tự tôn kiêu ngạo, chỉ để theo sau một người phụ nữ."
Ôn Noãn vỗ nhẹ tay cô ta, ân cần nói: "Bây giờ cô cũng rất tốt mà."
Cô Hồ thả lỏng hơn một chút.
Đúng vậy, gia đình bây giờ của cô ta rất mỹ mãn cơ mà.
Mặc dù trước đây chồng cô ta từng chơi bời lăng nhăng, nhưng giờ đây anh ấy lại cực kỳ săn sóc quan tâm cô ta, bé con cũng rất hoạt bát đáng yêu.
Còn gì chưa đủ nữa sao?
Bộ phim này là một bộ phim nghệ thuật kinh phí thấp, cô Hồ là nhân vật chính nên thường xuyên lên sân khấu.
Nổi bật dưới ánh đèn sân khấu!
Người dẫn chương trình được nhà họ Tư mời không biết đối nhân xử thế, giờ phút này còn nhắc đến bức ảnh của cô ta và Lục Khiêm, trêu chọc nói: "Ngài Lục đã đến đây ủng hộ buổi công chiếu của cô Hồ, không biết cô cảm thấy thế nào?"
Cô Hồ đã làm trong ngành này đã lâu, đương nhiên biết cách xử lý tình huống này.
Đúng là tên khôn lỏi!
Cô ta nhận lấy micro, hai mắt sáng trong: "Anh hỏi như thế sẽ làm chồng tôi giận đấy! Hơn nữa anh Lục cũng có người thương, không nên để người khác có những hiểu lầm không đáng có đâu nha."
Người dẫn chương trình liên tục xin lỗi.
Nhưng Ôn Noãn ngồi dưới biết rõ đây là cố ý, chỉ là tìm chủ đề để hot lên thôi.
Cô nhận ra người dẫn chương trình này.
Người dẫn chương trình là tiểu hoa mới ra mắt, chăm chăm vào việc tạo chủ đề hot cũng không có gì là sai, nhưng không nên xâm phạm đời sống cá nhân của người khác.
Ôn Noãn có chút bao che người nhà.
Cô không chịu nổi cảnh Minh Châu đau lòng, cũng không chịu nổi cảnh cô Hồ xấu hổ, vì thế cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho thư ký Từ, giao vài việc.
Thư ký Từ bên kia lập tức hiểu ra.
Sau này, tiểu hoa này không thể tham gia những dịp tương tự nửa..
Ôn Noãn làm xong mọi việc, bình tĩnh thản nhiên.
Nhưng cô vừa quay đầu lại đã thấy Minh Châu cầm di động rời đi, cô nghĩ có lẽ vừa rồi Minh Châu vì chuyện xảy ra trên sân khấu mà hơi buồn, nhưng cô không để ý lắm, chỉ chăm chú nhìn Lục Khiêm.
Lát sau Lục Khiêm ra ngoài theo.
Trong lối đi nhỏ dài đằng đẵng của khách sạn, Minh Châu xách váy, đang nghe điện thoại.
Là điện thoại từ nhà chính nhà họ Hoắc.
Tiểu Lục U bỗng lên cơn sốt, đang rất khó chịu, cô bé khóc lóc đòi mẹ.
Giọng Minh Châu trầm xuống, nói: "Tôi về ngay đây! Bác sĩ đã đến khám cho con bé chưa?"
Người giúp việc nói bác sĩ đã đến.
Minh Châu thả lỏng, cúp điện thoại.
Cô đang muốn quay lại báo một tiếng với cậu chủ nhà họ Tư, con cô bị bệnh nên cô không có tâm trạng chơi nữa, nhưng vừa quay đầu cô đã thấy Lục Khiêm, không biết ông đã đứng phía sau được bao lâu.
"Con bị bệnh sao?" Ông nhẹ giọng hỏi.
Minh Châu “ừ” một tiếng.
Lục Khiêm nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: "Anh muốn sang thăm con, có tiện không?"
Dù sao cạnh cô vẫn còn cậu Tư.
Lỡ như cô ấy muốn cậu Tư đưa về, bầu không khí sẽ rất khó xử, có lẽ khiến cô không vui.
Minh Châu thoáng do dự.
Cô nói: "Anh lái xe đi!"
Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm, nếu không phải do con bị bệnh, ông đã vui mừng khấp khởi trong lầu.
Hai người xuống lầu, ngồi vào xe.
Lục Khiêm lập tức khởi động xe, Minh Châu gọi điện thoại cho cậu Tư, giọng điệu nhẹ nhàng ôn hòa: "Du Du sốt rồi, em về trước đây! Không cần… Ừm, ông ấy cũng đến!"
Lục Khiêm vừa lái xe vừa nghe.
Hai chữ "ông ấy" này, hẳn là ám chỉ người chồng trước là ông đây.
Có lẽ là cậu chủ nhà họ Tư cũng hiểu được mối quan hệ khó xử này nên không đi cùng.
Chờ Minh Châu cúp điện thoại.
Lục Khiêm như tùy tiện hỏi cô: "Có phải mang đến phiền phức cho em rồi không?"
Minh Châu ngồi cạnh ông.