CỐ Vân Phàm nói xong, sắc mặt của Trình Luật bỗng chốc trở nên trắng bệch, bờ môi mấp máy như muốn nói thêm gì nữa, thế nhưng cố Vân Phàm đã lập tức cúp máy.
Trình Luật cảm thấy trời đất quay cuồng một hồi. Anh ta cầm điện thoại một lúc lâu rồi mới nhắn tin WeChat cho Lý Tư Ỷ, muốn nói chuyện với cô ấy.
Không ngờ Lý Tư Ỷ đã hủy kết bạn với anh ta.
Anh ta lập tức gửi lời mời kết bạn lại, nhưng đợi tận mười phút cũng chẳng được Lý Tư Ỷ chấp nhận.
Trình Luật cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô ấy cảm thấy mình ngứa mắt đến thế ư? Tối hôm qua, anh ta nhất thời bị váng đầu nên mới nhắc tới chuyện chia tay với cô ấy, nhưng sáng sớm hôm nay anh ta đã đổi ý rồi, cô ấy không thế… Cô ấy không thế không cho anh ta thêm bất cứ cơ hội nào như vậy chứ!
Trình Luật buồn bực trong lòng, định sau khi tan làm sẽ tới tìm Lý Tư Ỷ đế nói chuyện tử tế với cô ấy một phen.
Trong lúc ăn sáng, mẹ Trình thấy con trai
mình mặt ủ mày chau thì không khỏi tức giận nói: “Người ta yêu đương thì tinh thần phấn khởi hăng hái, sao mẹ chẳng thấy bạn gái con chăm nom gì cho con thế?”
Trình Luật bất lực cười: “Mẹ à, chúng con đều đã là người trưởng thành, không cần ai phải chăm sóc ai.”
Mẹ Trình không đồng ý: “Con là bác sĩ, dù sao con bé đó cũng chỉ là huấn luyện viên của một lớp học nhỏ, thời gian rảnh rỗi nhiều hơn con bao nhiêu. Tiền kiếm được cũng chẳng nhiều bằng con, nó chăm sóc cho con cũng là chuyện đương nhiên chứ? Mẹ nói cho con biết, sau này bắt con bé đó học cách làm mì của người miền Bắc chúng ta đi. Con đừng có nuông chiều rồi khiến nó không biết làm gì, nhà họ Trình chúng ta cưới cô ta về không phải để cò ta ngồi làm cô chủ.”
Trình Luật còn chưa nói với mẹ Trình về chuyện họ đã chia tay.
Anh ta ậm ừ đáp lời: “Sau khi kết hôn cô ấy chắc chắn sẽ học.”
Lúc này trong lòng mẹ Trình mới dịu lại đôi chút, bà ta lại dặn dò: “Dù sao mẹ cũng không cho phép con trở thành đứa sợ vợ đâu.”
Trình Luật chỉ biết cười gượng.
Trình Luật không ngờ mẹ anh ta sẽ tình cờ gặp được hai mẹ con Lý Tư Ỷ, còn náo loạn một trận.
Buổi sáng Lý Tư Ỷ không có lớp nên cô ấy theo mẹ mình đi mua sắm, định đợi khi nào tâm trạng của mẹ Lý tốt hơn thì sẽ nói với bà ta chuyện mình chia tay với Trình Luật.
Khi mẹ Lý vào thử đồ, Lý Tư Ỷ đúng lúc phải ra ngoài nghe điện thoại.
Bố mẹ của Trình Luật cũng vừa khéo đi dạo tới đó, thấy Lý Tư Ỷ và một người phụ nữ trung niên thân thiết đi mua sắm cùng nhau. Vừa nhìn đã biết là hai mẹ con, mẹ Trình lập tức cảm thấy không thoải mái. Bà ta nói khẽ với bố Trình đứng bên cạnh: “Nghe nói gia đình bên ấy phá sản, hai đứa đã yêu đương một thời gian dài như vậy mà cũng không thấy nhắc đến chuyện gặp mặt gia đình hai bên. ông nói có phải con bé đó không muốn tốn đồ cưới nên mới cố ý dây dưa với Trình Luật nhà chúng ta không?”
Bố Trình ho khẽ một tiếng: “Bà nghĩ nhiều quá rồi.”
Mẹ Trình càng nghĩ càng giận: “Tôi phải nói rõ ràng với nhà bên ấy mới được. Nếu họ không chi ra chút đồ cưới nào thì Trình Luật nhà ta thiệt thòi chết mất.”
Mặc dù bố Trình không hài lòng với Lý Tư Ỷ
nhưng cũng cảm thấy vợ mình làm như vậy không ốn, có điều ông ta không ngăn mẹ Trình được.
Mẹ Trình đi vào cửa hàng, miệng thơn thớt nói: “Là mẹ của Lý Tư Ỷ đấy à.”
Mẹ Lý Tư Ỷ đang thử quần áo, trước đây bà ta là phu nhân nhà giàu, mặc dù hiện tại đã phải chi tiêu tiết kiệm hơn rất nhiều nhưng có một vài thói quen cũ vẫn không thể sửa được. Bà ta đang nhẹ giọng nói chuyện với người bán hàng chổ nào nên sửa lại một chút thì mẹ Trình đột ngột nhảy ra như vậy, khiến bà ta giật thót cả mình.
Mẹ Trình cười cười: “Tôi là mẹ của Trình Luật, chẳng phải hai đứa nó đang yêu nhau hay sao. Vừa hay gặp được bà nên tôi mới đến đây chào hỏi. Đối diện có quán cà phê, hay là chúng ta ngồi nói chuyện một chút nhỉ?”
Mẹ Lý bổng nhận ra.
Bà ta không hề biết chuyện Lý Tư Ỷ và Trình Luật đã chia tay nên cũng nhiệt tình đồng ý: “Tôi từng nghe Tư Ỷ nói gia đình mình là người miền Bắc, thế nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội gặp mặt một lần, hôm nay đúng là trùng hợp thật đấy.”
Mẹ Trình kéo tay bà ta, thắm thiết dắt nhau đi uổng cà phê.
Mẹ Lý nhắn tin nói cho Lý Tư Ỷ mình và bố mẹ Trình Luật ở quán cà phê đối diện.
Mọi người ngồi xuống ghế.
Mẹ Trình ngắm nghía quần áo trên người mẹ Lý, sau đó không khỏi vuốt tóc rồi cười mất tự nhiên: “Mẹ Lý Tư Ỷ à, chuyện là thế này. Trình Luật nhà chúng tôi tổt nghiệp bác sĩ ở trường đại học y. Hai năm trước gia đình tôi đã bớt ăn bớt mặc để thanh toán bốn triệu tiền cọc, mua cho Trình Luật căn nhà ở thành phổ B… Mẹ Lý Tư Ỷ, bà cũng biết đấy, Trình Luật nhà tôi vừa có nhà vừa có xe, lại còn làm bác sĩ, nó không bao giờ sợ thiếu đối tượng. Bây giờ quan hệ giữa Trình Luật và Lý Tư Ỷ càng ngày càng tốt hơn. Tôi và bố của Trình Luật đã bàn bạc với nhau rồi, chúng tôi cảm thấy nếu bắt Tiếu Lý phải bỏ ra bốn triệu tiền đồ cưới không hợp tình người cho lắm, nhưng cho dù ít thì cũng không dưới 2 triệu đâu. số tiền này không phải là chúng tôi đòi hỏi, mà chủ yếu là để làm vốn khởi nghiệp cho gia đình nhỏ của chúng nó sau này. Chúng nó sinh con đẻ cái hay làm gì thì cũng có chút vốn trong tay.”
Bà ta nói xong, nhìn chằm chằm vào mẹ Lý mà không hề chớp mắt.
Mẹ Lý im lặng, mẹ Trình Luật lại bồi thêm một câu nữa: “Nếu không có chút đồ cưới nào thì sẽ bị người khác coi thường đấy.”
Mẹ Lý nghe vậy bắt đầu thấy tức giận.
Bà ta cố nén cơn giận, nói: “Đương nhiên Tư Ỷ sẽ có đồ cưới, cũng sẽ không để người ta xem
thường…”
Bà ta vẫn còn chưa nói hết câu thì tay đã bị đè xuống.
“Mẹ!”
Lý Tư Ỷ khẽ đè lên tay mẹ, cô ấy có thế nhận ra bàn tay mẹ mình đang tức giận đến phát run. Cô ấy cũng nghe thấy những lời vừa rồi, đừng nói là mẹ, chính cô ấy hiện giờ cũng cảm thấy vô cùng may mắn vì đã chia tay với Trình Luật.
Gia đình như vậy, ai gả vào cũng không sống êm đẹp được.
Lý Tư Ỷ ngước mắt nhìn bố mẹ Trình Luật, cười nhạt: “Xin lỗi hai bác, có lẽ hai bác còn chưa biết tôi và Trình Luật đã chia tay, sau này cũng không có đồ cưới gì cả, lại càng không có ai coi thường ai.”
Bổ mẹ Trình Luật ngây người, mẹ Lý cũng ngạc nhiên.
Mẹ Trình cực kỳ mất mặt, cười lạnh nói: “Trình Luật nhà tôi có điều kiện tốt như vậy, tôi không tin cô nỡ bỏ nó.”
Nụ cười của Lý Tư Ỷ dần phai nhạt: “Điều kiện của Trình Luật rất tốt, tôi nghĩ anh ta không thiếu đối tượng. Tóm lại tôi và anh ta đã chia tay rồi.
Cô ấy nhìn trên bàn rồi thanh toán tiền cà
phê cho mẹ Lý, về phần bố mẹ Trình Luật, cô ấy không buồn quan tâm.
Mẹ Trình tức gần chết,
Lý Tư Ỷ mặc kệ bà ta, dẫn mẹ mình rời đi. Khi lên xe, mẹ Lý nắm chặt lấy tay cô ấy và hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Con và Trình Luật vẫn đang êm đẹp, sao lại chia tay?”
Lý Tư Ỷ kể với mẹ mình chuyện muốn đẻ con trai và cả chuyện của Trình Luật và Hoàng Viên Viên.
Mặc dù mẹ Lý rất trông ngóng Lý Tư Ỷ sớm kết hôn, nhưng nghĩ tới dáng vẻ không biết điều của mẹ Trình vừa nãy, bà ta cũng thương con gái: “Đúng là nhìn không ra, trông Trình Luật có giáo dục như vậy mà bố mẹ cậu ta lại cư xử kiểu ấy. Hai bên còn chưa chính thức gặp mặt mà đã đòi đồ cưới của nhà gái, chưa từng thấy ai như vậy.”
Lý Tư Ỷ không lên tiếng.
Mẹ Lý mắng thêm vài câu, sau đó nhìn mặt con gái rồi đột nhiên hỏi: “Có phải con… vốn không thích Trình Luật không?”
Lý Tư Ỷ giật mình, sau đó nói khẽ: “Con nghiêm túc hẹn hò với anh ta, chỉ là chúng con không hợp nhau.”
Mẹ Lý không tiếp tục hỏi nữa.
Sau một buổi chiều bận rộn, lúc họ về tới
nhà đã gần tám giờ tối. Lý Tư Ỷ vừa mở cửa xe, đang định bước lên thì Trình Luật đi tới và nắm chặt tay cô ấy: “Tư Ỷ, chúng ta nói chuyện đi.”
Lý Tư Ỷ hơi khựng lại.
Cô ấy ngước lên nhìn Trình Luật, ánh mắt lạnh nhạt khiến Trình Luật hơi sững sờ.
Anh ta và Lý Tư Ỷ yêu nhau trong thời gian không lâu, tuy rằng chưa có tình cảm thắm thiết sâu đậm nhưng lúc mặn nồng cũng rất tốt đẹp. Ánh mắt cô ấy nhìn Trình Luật lúc nào cũng dịu dàng, không lạnh lùng xa cách giống như nhìn người xa lạ như bây giờ.
Trình Luật hạ mình nói chuyện: “Tư Ỷ, chúng ta nói chuyện tử tế một lần, được không?”
Lý Tư Ỷ biết rằng nếu không nói rõ ra thì anh ta sẽ không bỏ qua cho mình, vì vậy cô ấy dứt khoát đóng cửa xe lại.
Lý Tư Ỷ nhìn Trình Luật, nói rõ với anh ta.
“Trình Luật, chúng ta vốn không cùng chung chí hướng. Anh khát vọng có được thành công, tiến vào xã hội thượng lưu, mà em chỉ muốn một cuộc sống bình yên. Tối hôm qua anh đã nói chia tay, hôm nay lại muổn vớt vát. Có lẽ anh cảm thấy mình rất quan tâm đến em, nhưng nếu thật sự quan tâm thì anh đã không do dự như vậy rồi.”
“Nếu hôm nay em chấp nhận quay lại với
anh, sau này anh có dám chắc sẽ không bao giờ hối hận không?”
“Nếu cô bác sĩ Hoàng kia lại hẹn anh, anh sẽ từ chối sao?”
“Anh sẽ không. Anh sẽ thuyết phục chính mình, anh chỉ bất đắc dĩ phải làm vậy. Anh không ngoại tình, chẳng qua anh không có cách nào từ chối…”
Sắc mặt của Trình Luật hết sức khó coi, một lúc lâu sau anh ta mới thấp giọng nói: “Cô ấy là con gái của Viện trưởng, Tư Ỷ, có một số chuyện…”
Lý Tư Ỷ rất bình tĩnh: “Em có thể hiếu được. Nhưng em không thể chấp nhận.”
Cô ấy nói: “Trình Luật, tình cảm là lựa chọn đến từ hai phía.”
Mà cô ấy thì lựa chọn chia tay với anh ta.
Sau đó Lý Tư Ỷ cười lạnh nhạt, kế lại chuyện ngày hôm nay ở cửa hàng một lượt rồi nói: “Người lớn hai nhà đã náo loạn không vui, Trình Luật, hai chúng ta không có cơ hội đâu.”
Cô ấy cho rằng mình đã nói rất rõ ràng với đối phương, bèn quay người mở cửa xe chuẩn bị bước lên. Nào ngờ sau lưng lại vang lên giọng nói lạnh lùng của Trình Luật: “Em kiên quyết chia tay
với anh như vậy, chẳng lẽ không liên quan chút nào đến Cố Vân Phàm ư? ông ta có tiền có quyền, vì muốn hai chúng ta chia tay mà ông ta còn sẵn sàng đầu tư một tỷ vào bệnh viện, đúng là tình yêu vĩ đại quá còn gì. Có phải em cảm động cực kỳ, sốt ruột không kịp chờ để nhào vào lòng ông ta không?”
Lý Tư Ỷ hơi khựng lại.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới thấp giọng nói: “Trình Luật, duy trì một chút phong độ đi. Anh không nhắc đến chuyện một tỷ, chúng ta còn có thể chia tay trong êm đẹp, anh nhắc đến một tỷ… chẳng lẽ tối hôm qua anh không phải vì những món lợi ấy mà nói chia tay với tôi à? Chẳng qua bây giờ anh thấy hổi hận thôi.”
Cô ấy nghĩ kỹ rồi, họ thật sự không hợp nhau.
Lý Tư Ỷ lên xe, chậm rãi thắt dây an toàn rồi lái xe rời đi dưới ánh mắt chăm chú của Trình Luật.
ở bên nhau lâu như vậy, khi chia tay nhất định hai bên đều khó chịu, huống hồ là chia tay trong tình huống không vui như thế này.
Lý Tư Ỷ lái xe về nhà, lẳng lặng ngấn người ngồi trong xe một lúc.
Lúc xuống xe, cô ấy cũng không quan tâm đến những thứ khác.
Khi mở cổng khu chung cư ra, cô ấy không hề chú ý rằng có người đứng ở trong một góc vắng tối tăm. Khi Tư Ỷ chuấn bị tiến vào nhà thì cô ấy bất ngờ bị người ta tóm được, ôm vào trong lòng, sau đó suồng sã hôn xuống.
Cô ấy ngửi được hơi thở mang theo mùi thuốc lá quen thuộc. Người đàn ông ôm lấy khuôn mặt thon dài của Lý Tư Ỷ, thậm chí ngón tay vẫn đang kẹp một điếu thuốc lá, cứ gấp rút không kịp chờ đợi mà hôn cô ấy như vậy.
Lý Tư Ỷ vừa thẹn vừa bực, đá ông ta một cái.
Cổ Vân Phàm ôm Lý Tư Ỷ, lảo đảo đè cô ấy lên tường. Cuối cùng vì sợ tàn thuốc làm bỏng Lý Tư Ỷ nên ông ta hơi dịch người định dập điếu thuốc. Lý Tư Ỷ tức giận giáng cho ông ta một cái bạt tai.
Cổ Vân Phàm chịu đựng cú tát này.
Ông ta chỉ liếc thoáng qua Lý Tư Ỷ, không nói gì, tiếp tục dập tắt thuốc. Sau đó ông ta giơ tay đóng cánh cổng lại.
Lý Tư Ỷ bị người ôm chặt trong lòng, một bàn tay ông ta ép nhẹ lên gáy cô, đổi góc độ hôn nhau… Nụ hôn của người này cực kỳ hung hăng, còn quyến rũ chết người.
Chẳng biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng cố Vân Phàm cũng buông Lý Tư Ỷ ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mân mê bờ môi cô ây, sau đó ông
ta cất giọng khàn khàn nói: “Tôi đã muốn làm chuyện này từ lâu rồi.”
Cuối cùng Lý Tư Ỷ cũng hoàn hồn lại.
Cô ấy liên tục tát cố Vân Phàm ba cái, thế mà ông ta chẳng những không cáu mà còn nở nụ cười trầm thấp, ông ta ôm lấy Lý Tư Ỷ, dịu dàng hỏi: “Chia tay với anh ta rồi hả?”
Lý Tư Ỷ cực kỳ khó xử.
Đúng vậy, cô ấy và Trình Luật đã chia tay, cho nên Cố Vân Phàm cảm thấy mình có thế đối xử với cô ấy như vậy à?
Cô ấy quay đi, khẽ nói: “Anh thả tôi ra.”
Trong ánh sáng tối tăm, cổ Vân Phàm vẫn có thế nhìn thấy khóe mắt hơi đỏ lên của Lý Tư Ỷ. Ông ta nhẹ nhàng mơn trớn nơi đó, hỏi tiếp: “Khóc rồi à? Tiếc nuối như vậy sao?”
Lý Tư Ỷ đấy ông ta ra: “Không cần anh phải quan tâm.”
Cô ấy vội vàng sửa sang lại quân áo trên người, trong bóng tối ngập tràn những tiếng thở ngắn và hốn hến, khiến Lý Tư Ỷ cực kỳ khó xử. Cô ấy nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nói với cố Vân Phàm.
“Cố Vân Phàm, thật ra anh không cần tốn công sức với tôi. Với một tỷ, anh có thể khiến rất nhiều cô gái trẻ trung khác hết lòng hết dạ vì
mình, không cần thiết phải dồn hết lên người tôi đâu.”
Cổ Vân Phàm nhíu mày: “Em không quan tâm sao?”
Lý Tư Ỷ cười nhạt: “Năm đó tôi thật sự rất quan tâm, nhưng quan tâm thì có ích gì đâu? cố Vân Phàm, coi như tôi cầu xin anh đây, hiện giờ tôi và anh là người của hai thế giới khác nhau.”
Người của hai thế giới khác nhau?
Cố Vân Phàm nói khẽ: “Tôi buông tay đế em đi tìm người khác, để em kết hôn, thế nhưng kết quả thì sao?”
Lý Tư Ỷ hơi ngẩng đầu lên.
Cô ấy nhìn ánh sáng hắt xuống từ tầng hai, giọng nói cực kỳ nhẹ: “Người này không được thì tôi tìm người khác, cố Vân Phàm, trên đời này nhiều đàn ông như vậy, tôi nghĩ sẽ có người phù hợp với tôi thôi.”
Hai tay cố Vân Phàm nắm chặt lại, ông ta nghiến răng, hung hăng nói: “Lý Tư Ỷ!”
Lý Tư Ỷ nghiêng đầu nhìn ông ta.
Cô ấy cười thật khẽ: “Đau không? cố Vân Phàm, trước đây tôi còn đau hơn gấp trăm lần so với chuyện này.”
Cuối cùng cô ấy vẫn rời đi, bước từng bước một tới bậc thang dưới ánh mắt ông ta, dần dần
rời khỏi tầm mắt cố Vân Phàm.
Cố Vân Phàm tựa người vào tường, ông ta bực bội châm một điếu thuốc thơm, trong lòng biết Lý Tư Ỷ sẽ không dề dàng chấp nhận mình, nhưng đã qua lâu như vậy rồi mà cô ấy vẫn không mềm lòng đi chút nào… Là do trước đây ông ta đã làm tổn thương cô ấy quá sâu.
Lý Tư Ỷ trở về nhà.
Vừa vào cửa, cô ấy đã thấy mẹ Lý đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, còn bình tĩnh hỏi mình: “Gặp Cổ Vân Phàm rồi à? Anh ta vẫn còn dây dưa với con?”
Lý Tư Ỷ chậm rãi thay giày, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Anh ta muốn ở bên con, nhưng con không đồng ý.”
Mẹ Lý không nói thêm gì nữa, chỉ đi hâm nóng lại thức ăn.
Hai người yên lặng ăn cơm.
Mẹ Lý đột ngột nói: “Cuối tuần mẹ tới thành phố T một chuyến, dì và dượng con sinh cháu trai, mẹ phải tới giúp trông nom một chút.”
Lý Tư Ỷ cảm thấy hơi bất ngờ.
Mẹ Lý lẳng lặng nhìn cô ấy một lúc lâu, cuối cùng vẫn cúi đầu tiếp tục ăn cơm, chỉ là đôi mắt đã hơi rưng rưng.
Bờ môi Lý Tư Ỷ run lên, cô ấy gọi một tiếng:
“Mẹ!
Mẹ Lý rất bình tĩnh: “Chỉ đi thăm người thân một chút thôi mà. Nếu chồ ấy không tệ, có thể mẹ sẽ mua một căn nhà ở đó. Nghe dì của con nói giá rất hời, chỉ khoảng hơn hai triệu đã mua được một căn hộ lớn rồi… Sau này mẹ sẽ dưỡng già tại đó luôn.”
Mẹ mình đã nói như vậy, sao Lý Tư Ỷ lại không hiếu.
Cô ấy còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng mẹ Lý không cho cô ấy cơ hội nói, tự bước đến cửa số nhìn chăm chú chiếc xe Rolls-Royce màu đen dưới tầng kia một lát rồi nói khẽ: “Tư Ỷ, mẹ chỉ muốn nói cho con biết, làm mẹ kế rất khó. Con hãy suy nqhĩ cho thât kỹ.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK