Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù không cãi nhau, nhưng cũng không quá vui vẻ.
Một lát sau, Hoắc Tây tỉnh táo lại: “Em vào phòng sách ngồi một lát!”
Thân thể mới vừa di chuyển, cổ tay đã bị người ta nắm.
Trương Sùng Quang nhìn cô chăm chú, giọng nói hơi trầm thấp: “Hoắc Tây!”
Hoắc Tây vổ vỗ tay cậu: “Chúng ta bình tĩnh suy nghĩ một chút, em không muốn cãi nhau với anh, cũng không có muốn buông bỏ anh.”
Cậu yên lòng.
Nhưng cậu vẫn nói khẽ: “Không được hút thuốc!”
Hoắc Tây giật mình, cô cũng không muốn hút, nhưng cậu nói câu này khiến cô nhớ tới: ‘Thực ra cũng sẽ không có con, có hút hay không cũng không ảnh hưởng gì/
Nhưng vì không muốn tổn thương tình cảm nên không nói ra.
Cô đi vào phòng sách, đóng cửa lại rồi tựa lưng vào cánh cửa.
Những cái vuốt ve an ủi tối hôm qua, lúc này
không còn sót lại chút gì, trong lòng cô chỉ còn lại sự mờ mịt và lúng túng.
Hoắc Tây để ý Trương Sùng Quang.
Việc muốn có con, có lẽ cũng do cô nhất thời xúc động, nhưng những thứ này dù sao sau này cũng phải nghĩ đến.
Cậu nói nhận nuôi đứa bé, cô không muốn.
Trong nhà nhiều em trai em gái như vậy, sinh bọn nhỏ cũng có thế yêu thương, cần gì phải đi nhận nuôi chứ?
Hoắc Tây vẫn chưa sẵn sàng cho việc này.
Cô không có quá nhiều tình yêu có thể chia cho người khác, nhưng cô đế ý Trương Sùng Quang… Chuyện này rất khó thích ứng, luôn phải có người thỏa hiệp và nhượng bộ.
Hoắc Tây tựa vào sô pha, lẳng lặng nhìn chăm chú cảnh đêm bên ngoài cửa số sát đất.
Hình như từ khi sinh ra cái gì cô cũng có, vẻ bề ngoài xuất sắc, có tài sản mà người thường không thể với tới, nhưng người bên ngoài lại không biết, cùng là con cái của nhà họ Hoắc, nhưng Doãn Tư và Hoắc Kiều thuận lợi hơn cô nhiều.
Cô rũ ánh mắt xuống, nhìn chăm chú vào phần bụng bằng phẳng của mình.
Cô ngay cả… quyền tự do sinh con cũng
không có.
Không thể trách Trương Sùng Quang.
Nhưng cô vẫn cảm thấy ngột ngạt khó chịu!
Hoắc Tây muốn đốt điếu thuốc lá, dù không hút thì ngửi mùi thuốc lá cũng tốt, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn, Trương Sùng Quang không thích cô hút thuốc, trên phương diện tình cảm Hoắc Tây bằng lòng nhượng bộ một chút.
Có lẽ về chuyện đứa nhỏ, sau này hẵng nói!
Hoắc Tây biết mình là một người rất có nguyên tắc, không dễ dàng nhượng bộ, nhưng cô lại vô cùng khoan dung đối với Trương Sùng Quang , cũng không phải hoàn toàn vì tình yêu, giống như lời mẹ cô nói đã nói, ngoài tình yêu ra giữa họ còn có tình thân.
Hoắc Tây ởtrong phòng sách chỉ khoảng nửa tiếng.
Lúc trở về phòng ngủ, Trương Sùng Quang còn chưa tắm rửa, cậu ngồi trên sỏ pha hút thuốc.
Nhìn thấy Hoắc Tây, cậu sửng sốt.
Cậu không ngờ cô lại ra ngoài nhanh như vậy.
Hoắc Tây đi tới, khom lưng lấy thuốc lá từ trên môi của cậu, nhẹ giọng nói: “Còn bảo em đừng hút thuốc, vậy mà anh lại hút!”
Trương Sùng Quang không lên tiếng, cậu ngấng đầu nhìn cô.
Trong chốc lát, cậu kéo cô vào lòng nhẹ nhàng ôm, đôi môi chạm lên sợi tóc cô thì thào nói: “Anh xin lỗi! Hoắc Tây… Anh xin lỗi!”
Hoắc Tây cảm thấy hơi chua xót.
Cả cuộc đời này, tất cả sự khoan dung và nhẫn nhịn của cô đều dành cho Trương Sùng Quang.
Cô tựa vào vai cậu, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Trương Sùng Quang, cả đời này của em xem như thua dưới tay anh rồi!”
Trương Sùng Quang vỗ nhẹ lưng cô: “Thua dưới tay anh không tốt sao?”
Hoắc Tây nhếch môi cười.
Mọi chuyện dường như đã qua, chỉ là Hoắc Tây không có nhắc tới chuyện kết hôn, Trương Sùng Quang có vẻ như cũng cảm thấy vào thời điểm này không thích hợp nhắc tới, họ cứ thế mà sống cùng nhau, mỗi ngày trôi qua đều khá tốt!
Thỉnh thoảng, Lục Thước cũng sẽ mang theo Lục Huân tới.
Cuối tháng năm, bụng Lục Huân hơi nhô lên, Lục Thước đối xử với cô ấy càng cấn thận hơn.
Trương Sùng Quang nấu cơm, Lục Thước phụ giúp.
Cùng là ngồi chờ cơm nhưng Hoắc Tây hiển nhiên thấy chột dạ rất nhiều, Lục Huân dù sao cũng đang mang thai.
Cô cẩn thận chạm vào cái bụng nhỏ kia.
“Cảm giác như là một cô bé!”
Lục Huân cúi đầu, cũng sờ bụng, sau đó cười nhẹ nhàng: “Lục Thước nói hy vọng là con trai, lần sau sẽ sinh con gái.”
Hoắc Tây rất ngạc nhiên: “Các em muốn hai đứa sao!”
Lục Huân hơi ngượng ngùng, khẽ “Dạ” một tiếng.
Cô ấy lại hỏi Hoắc Tây: “Chị và anh Sùng Quang thì sao, có tính toán gì không?”
Hoắc Tây sửa sang lại mái tóc dài màu đen, khẽ ho: “Tụi chị còn chưa có kế hoạch gì!”
Lục Huân gật đầu, cô ấy vốn không phải là người nói nhiều nên cũng không hỏi gì thêm.
Lúc ăn cơm, Lục Thước lấy thức ăn cho cô ấy, múc thêm một bát cơm nhỏ.
Lục Huân ngoan ngoãn ăn hết, Lục Thước lấy bao nhiêu cò liền ăn bấy nhiêu, Hoắc Tây ngấng đầu nhìn: “Nhiêu đây làm sao đủ! Tiểu Huân phải ăn cho hai người lận!”
Lục Thước lại múc thêm một chén canh, hời
hợt nói: “Mới mang thai ba tháng cô ấy luôn nói mình béo, như thế này là dinh dưỡng cân đối, vừa không béo lại đầy đủ dinh dưỡng, em có hỏi bác sĩ rồi.”
Hoắc Tây lại nhìn Lục Huân.
Một chén canh nhỏ thôi mà lại uống vô cùng cấn thận, rõ ràng là rất muốn ăn.
Cô thở dài: ‘Mang thai thật mệt mỏi!’
Còn nữa, Lục Thước cũng quá xấu bụng, rõ ràng là cậu ấy muốn quản Tiểu Huân, cũng may Tiếu Huân cũng bằng lòng đế cậu ấy quản lý, đây thật sự là một đôi trời sinh, đổi lại là cô chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Sau khỉ ăn xong, Lục Thước và Trương Sùng Quang đi vào phòng sách.
Hiến nhiên, đây không phải là một buổi gặp gỡ bình thường, giữa hai người đàn ông còn có chuyện hợp tác làm ăn.
Họ nói chuyện, Hoắc Tây và Lục Huân dựa vào sô pha xem phim.
Đây là một bộ phim cũ, The Wasted Times của đạo diễn Trình Nhĩ, khi Tiểu Lục ngồi trên đùi người đàn ông, khuôn mặt Lục Huân đỏ bừng.
Hoắc Tây xem say sưa.
Thậm chí cô còn quay đầu hỏi cô ấy: “Sao thế, em với Lục Thước chưa từng chơi như vậy
à?”
“Không có!”
Giọng nói của Lục Huân rất nhỏ, rõ ràng là nói dối.
Hoắc Tây cười, cũng không vạch trần.
Đúng lúc này, Trương Sùng Quang và Lục Thước từ trong phòng sách đi ra, khi nhìn thấy phim họ xem thì Lục Thước khẽ nhướng mày: “Hai người đang xem cái này ư!”
Hoắc Tây uể oải tắt phim.
Lục Thước lại nhìn Lục Huân, cô ấy lập tức cúi gằm mặt xuống.
Lục Thước đương nhiên sẽ không ở trước mặt người khác trêu ghẹo cô, chỉ sau khi lên xe, cậu vừa thắt dây an toàn vừa thờ ơ hỏi: “Khi nãy xem phim, em không có cảm giác gì sao?”
Lục Huân nhỏ giọng nói: “Rất hay.”
Lục Thước khẽ nở nụ cười, cậu nhích lại gần, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Hình như chúng ta đã hai tháng rồi không có cuộc sống vợ chồng! Em không muốn ư?”
Lục Huân đỏ mặt, quên cả thở.
Một lúc lâu sau cô ấy mới thốt ra một câu: “Bác sĩ nói lúc mang thai không thể xằng bậy!”
cô, giọng nói hơi khàn: “Anh đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói sau ba tháng chỉ cần nhẹ nhàng một chút sẽ không sao!”
Lục Huân cắn môi: “Anh còn hỏi bác sĩ mấy chuyện này à!”
Lục Thước không đáp mà chỉ nhìn cô, Lục Huân mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác.
Lục Thước cười rồi khởi động xe.
Cũng không phải đi về nhà, mà là đi về phía một khách sạn năm sao gần đó, năm phút sau đã dừng ở bãi đỗ xe.
Lục Huân không chịu đi.
Ban ngày ban mặt ở khách sạn khiến cô thấy hơi áp lực.
Lục Thước lại rất tự nhiên cởi dây an toàn, nhỏ giọng nói: “Bốn giờ chiều anh còn có hội nghị về an toàn! Chúng ta tranh thủ làm hai lần!”
Lục Huân nhịn không được, nhỏ giọng mắng cậu: “Anh… anh là cái đồ dâm dê.”
Mấy từ chửi mắng này đối với Lục Thước mà nói, hoàn toàn không xi nhê gì.
Cậu kéo vợ đến quầy lễ tân đặt một căn phòng, trong thang máy Lục Huân đang tức giận.
Cô nhỏ giọng nói: “Anh làm như vậy cũng sẽ không sảng khoái đâu!”
Lục Thước thấy đáng yêu nên nhéo mặt cô.
Có thể là vì mang thai nên làn da Lục Huân mịn màng hơn so với trước kia một chút, sờ rất đã. Những đêm không thể chạm vào cô, Lục Thước cũng chỉ có thế sờ cho qua cơn nghiện!
Trong nháy mắt, thang máy đã lên tới tầng cao nhất.
Lục Huân còn đang tức giận, đi phía trước.
Cô đang mang thai nên đi đường hơi đong đưa, giống như một con chim cánh cụt nhỏ, rất dễ thương.
Lục Thước đi theo phía sau.
Lúc Lục Huân không nhìn thây, hai mắt cậu dịu dàng đến khó tin!
Thẻ phòng ở trong tay Lục Huân, cô hơi cáu kính quẹt thẻ, vừa định quay đầu nhìn Lục Thước thì ngây dại.
Trong phòng đã được trang trí tỉ mỉ.
Trên thảm xếp đầy thỏ con trắng như tuyết, vừa trắng vừa bông xù mềm mại.
Tống cộng có ít nhất vài trăm con!
Trên chiếc giường trắng tinh, trải đầy hoa hồng, còn có một cái hộp rất lớn được gói tỉ mỉ.
Lục Huân vịn khung cửa xoay người lại.
Cô nhìn Lục Thước: “Anh chuẩn bị ư? Sao
anh không nói cho em biết!”
Giọng nói của cô rất nhỏ nhẹ, giống như những con thỏ nhỏ này, Lục Thước sờ đầu cô: “Em thích không? Hôm nay là kỷ niệm hai năm chúng mình quen nhau.”
Lục Huân đương nhiên thích.
So với những món quà giá trị xa xỉ trên giường, cô thích những con thỏ nhỏ này hơn, cô nhặt lên một con yêu thích không thôi: “Cái này làm sao mang về được! Nhà quá nhỏ không có chỗ để, Lục Thước, làm sao bây giờ?”
Lục Thước nhìn chằm chằm cô: “Trang trí ở biệt thự là được! Đề anh bảo người đưa đến đó!”
Lục Huân thỏa mãn.
Cô lại đi mở chiếc hộp trên giường, khi mở ra, bên trong là một bộ áo cưới.
Mắt cô ươn ướt.
Đây là tác phấm đầu tiên của cô, lúc trước đã đem bán đấu giá, vậy mà lại ở chỗ Lục Thước.
Lục Thước ôm cô từ phía sau, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng: “Lúc ấy còn chưa thích, chỉ cảm thấy bộ áo cưới này đẹp nên đã mua! Tiểu Huân, giữ lại cho con gái chúng mình có được không?”
Lục Huân hít mũi, “ừ’ một tiếng.
Cô còn đang cảm động, Lục Thước đã ôm cô, rất dịu dàng đặt cô lên giường.
“Lục Thước!”
Cô thì thào gọi cậu: “Không phải tới chúc mừng sao?”
Lục Thước quyết đoán cởi quần áo của cô ra, giọng nói đều bởi vì kích động mà khàn đặc: “Vừa ròi đã chúc mừng xong, bây giờ vào bữa tiệc chính!”
Tâm trạng Lục Huân rất khác so với lúc tới!
Lúc này Lục Thước có biểu hiện gấp gáp hơn nữa, cô cũng cảm thấy rất tốt, cô ôm cố cậu rồi nhỏ giọng nói: “Vậy anh nhẹ một chút nhé!”
Lục Thước bế cô lên, đế cô ngồi vào lòng mình…
Lục Huân sợ nhất tư thế như vậy, vừa tức vừa xấu hố!
Mỗi lần cậu làm như thế, chẳng những sẽ nói mấy lời xấu hổ, còn bắt buộc cô nhìn.
Nhưng dù cô có xấu hố thế nào thì vẫn bị Lục Thước kéo vào bể dục.
Ba giờ chiều.
Lục Thước cúi đầu hôn cô vợ nhỏ sắp ngủ, lấm bấm: “Anh đến công ty, lát nữa sẽ tới đón em! Tối, chúng ra sẽ ăn ở ngoài.”
Sau khi Lục Huân mang thai thì lệ thuộc vào cậu hơn trước.
Cậu muốn đi, cô nhịn không được ôm cổ cậu, nhẹ nhàng nhõng nhẽo.
Cồ không nói gì, chỉ ôm không chịu buông.
Lục Thước rất thích thế, cậu ôm thân thế nhỏ bé của cô dịu dàng dỗ dành một hồi lâu, lại khẽ hôn cô, lúc này mới mặc áo rời đỉ.
Sau khi cậu đi, Lục Huân ôm một con thỏ nhỏ, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Lục Thước có công chuyện, nhưng ở trong thang máy, cậu vẫn nhớ lại chuyện vừa rồi!
Không khỏi cười khẽ một tiếng.
Cậu vốn hào hoa phong nhã, đang ở độ tuối tốt nhất của đàn ông, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập sức hấp dẫn.
Bãi đổ xe của khách sạn.
Tư An Nhiên ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn Lục Thước, trong lòng cô tràn ngập cay đắng còn có hổi hận, ít nhiều còn có chút không cam lòng.
Cô ấy biết Lục Thước mang theo Lục Huân tới đây làm gì!
Cô ấy từng qua lại với Lục Thước, cô ấy thật sự không tưởng tượng được người như cậu, cũng sẽ vì phụ nữ mà tổn công sức, chỉ vì dỗ cô vui.
Khuôn mặt người đàn ông còn sót lại vẻ thỏa mãn sau khi ái ân.
Tư An Nhiên mím mòi, khi Lục Thước đi tới, cô ấy mở cửa xuống xe: “Lục Thước!”
Lục Thước dừng bước.
Cậu nhìn Tư An Nhiên, khẽ nhíu mày.
Chuyện hai nhà đã kết thúc, nhà họ Tư thất bại thảm hại, trong vòng năm năm sẽ không vực dậy nổi.
Lục Thước cũng không bỏ đá xuống giếng nữa.
Điều mà cậu muốn chỉ là Tư An Nhiên không dám quấy rầy cậu nữa mà thôi.
Tư An Nhiên xoay lưng, lấy ra một tấm thiệp mời từ trong xe .
Là thiệp mời kết hôn của cô ấy.
Lục Thước không nhận, Tư An Nhiên lại rất kiên trì, cô ấy đặt thiệp mời lên nóc xe cậu rồi hỏi: “Anh sẽ đến chứ?”
Lục Thước lấy ra một điếu thuốc lá, châm rồi hút một hơi.
Cậu rất thờ ơ nói: “Chắc là không!”
Sắc mặt Tư An Nhiên tái nhợt, cô nhếch môi cười: “Cũng đúng! Cô ta sẽ không vui!”
Cô ấy chần chừ một chút, cuối cùng vẫn thu
thiệp mời lại.
Tuần sau, cô ấy sẽ gả cho người đàn ông mình không yêu, hôm nay đến gặp, xem như là tạm biệt!
Người đàn ông kia rất giàu, nhưng lớn hơn cô khoảng 10 tuổi, từng có một đời vợ, xem như là tái giá, nếu ở hồi xưa thì gọi là vợ kế!
Tư An Nhiên của trước kia chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nhưng bây giờ cô ấy không có sự lựa chọn, người đàn ông đó cho nhà họ Tư quá nhiều ưu đãi.
Lục Thước cầm điếu thuốc, dập tắt rồi lên xe, đang muốn mở cửa thì Tư An Nhiên nói câu cuối cùng: “Em rất không cam lòng, rõ ràng em làm nhiều chuyện vì anh như vậy, nhưng em lại chưa từng thấy Lục Huân vì anh làm cái gì!”
Cô ấy chờ Lục Thước dao động.
Nhưng Lục Thước chỉ nhẹ nhàng vuốt tay lái, nói: “Cô ấy đã rất cổ gắng để trở thành dáng vẻ tôi thích, như vậy đã đủ rồi!”
Từ khi nào mà tình yêu cũng phải phân chia nhiều hay ít?
Cậu thích là được rồi!
Hơn nữa cậu cũng có đủ năng lực, đế Lục Huân thích mình.
Lục Thước đóng cửa xe, chiếc xe màu đen quý giá chậm rãi lăn bánh… Tư An Nhiên nhìn về phía chiếc xe rời đi, hơi ngấng đầu lên hít một hơi.
Kết thúc rồi!
Cuộc tình thầm mến của cô ấy đã kết thúc thảm hại!
Lục Thước đến công ty, đang định mở cửa xe thì dừng lại.
Cậu gửi zalo cho Lục Huân, cũng không viết gì.
Đó là một bức ảnh.
Đêm đó khi cô ngủ, cậu đã lén chụp.
Trong phòng ngủ, ánh đèn vàng nhá nhem, có lẽ cô thấy hơi nóng nên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trông rất hồn nhiên đáng yêu.
Lục Thước vô thức nhìn một lúc lâu, cuối cùng chụp tấm ảnh này.
Sau khi gửi đi, cậu lại kìm lòng không đậu nhìn hồi lâu.
Cậu bỗng nhiên nhớtới Tư An Nhiên đã từng hỏi, cô ấy hỏi cậu, rõ ràng điều kiện của cô ấy tốt hơn Lục Huân, vì sao cậu lại chọn Lục Huân.
Cậu thầm nghĩ, đó là thích!
Mà thích thì không có lý do.
Lục Thước rời đi, Trương Sùng Quang bắt đầu dọn dẹp.
Cậu làm việc nhà rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra được ở bên ngoài cậu là Tổng Giám đốc trị giá trăm tỷ.
Hoắc Tây cầm một quả táo gặm: “Trương Sùng Quang anh có muốn thuê một dì giúp việc theo giờ hay không? Em thấy bình thường anh cũng rất bận rộn, lại còn phải làm việc nhà nấu cơm, có quá mệt mỏi hay không ?”
“Em đau lòng cho anh à?” Cậu cười khẽ rồi hỏi.
Hoắc Tây quơ hai cái chân dài, khẽ khịt mũi, giọng nói Trương Sùng Quang vang lên: “Đôi khi bận rộn mà làm chút việc nhà cũng là một cách thư giãn.”
Hoắc Tây không thích làm việc.
Phương thức thả lỏng của cô là đi uống chút rượu, nhưng nhớ lại thì hình như đã lâu không đi, quả nhiên có người nhà là không giống nhau.
Cô nhìn cậu như có điều suy nghĩ.
Trương Sùng Quang như là biết cô đang suy nghĩ cái gì: “Em đừng có mà muốn đi quán bar! Hoắc Tây, em có bạn trai rồi!”
“Thả lỏng một chút thôi, có phải đi săn tình thật đâu!”
“Vậy cũng không được! Em không nên đi ra ngoài!”
Hoắc Tây nghe xong, có chút vui vẻ: “Sao hả, còn định lấy thắt lưng trói em lại à?”
Trương Sùng Quang từ tốn nói: “Nếu em thích chơi như vậy, anh có thế phối hợp.”
Thật không biết xấu hố!
Hoắc Tây khịt mũi: “Mơ đi!”
Trương Sùng Quang còn muốn nói gì đó với cô nhưng điện thoại di động đúng lúc vang lên, là một dãy số xa lạ.
Đối phương đi thẳng vào vấn đề: “Anh Trương phải không? Tôi rất tiếc phải thông báo cho anh, bổ anh đã qua đời trong tù.”
Qua đời…
Trương Sùng Quang hơi giật mình.
Câu nói: ‘ông ta không phải bố tôi’ quanh quấn trong cổ họng, nhưng làm thế nào cũng không thốt ra được!
Người đã chết rồi, có so đo nữa cũng có ích gì đâu.
Hoắc Tây cũng nghe được chút ít.
Cô vỗ nhẹ lên vai cậu, nhỏ giọng nói: “Đi giải quyết đi! Lần cuối cùng rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK