Không chỉ Minh châu giật mình hoảng hốt.
Ngay cả bà cụ cũng bối rối không thôi, không biết giải thích thế nào cho việc bà đang ở thành phố B.
Bà bực vì Lục Khiêm không chịu cố gắng cho hạnh phúc của chính mình.
Nhưng sau khi nói chuyện với con trai, bà cũng không nỡ để một cô gái tốt như Minh châu chậm trễ việc cả đời.
Bệnh của Lục Khiêm, phải được theo dõi trong ba năm.
Khi bà còn đang suy nghĩ, Minh Châu kêu một tiếng bà ơi, khiến bà bổng không kiềm được nước mắt.
Bà muốn nói rồi lại thôi.
Đúng lúc này, y tá đẩy ôn Noãn và đứa bé ra ngoài.
Hoắc Minh đang trông coi bên cạnh.
“Là một cô công chúa nhỏ!” Cô y tá mỉm cười.
Người nhà họ Hoắc đến chụm lại nhìn, Hoắc Chấn Đông nhìn khuôn mặt đứa bé mà vui mừng cười cười, lặp lại không ngừng: “Con gái thì tốt,
con gái thì tốt, Tiểu Hoắc Táy của chúng ta cuối cùng cũng có em gái để chơi cùng rồi.”
Hoắc Tây cũng xúm lại nhìn em gái.
Tâm trạng bà Hoắc dạo này không tốt lắm, nhưng lúc này nhìn thấy bé con đáng yêu, bà cũng thoải mái hơn một chút.
Bà liếc nhìn chồng mình: “ông cũng đừng thiên vị như thế chứ.”
Hoắc Chấn Đông đùa với bé con, không nhịn được mà tươi cười hứng khởi: “Thiên vị thì sao chứ! Mà bé con cũng nghe không hiếu, một khi hiểu ra thì Hoắc Tây của chúng ta cũng lớn rồi, có thể dẫn Tiểu Hoắc Kiều ra ngoài chơi.”
Hoắc Tây nghe mà mê tít.
Cô bé dán cả người vào chiếc giường đấy, thơm mẹ một cái.
“Con thích em gái!”
Cô bé thật sự rất thích, mừng đến mức reo lên oang oang khắp nơi.
Trương Sùng Quang cũng cảm thấy thích thú, thế nhưng cậu nhóc khá hướng nội, chỉ hơi mỉm cười.
Đoàn người rồng rắn cùng nhau đi đến khu VI p.
Nơi này rất rộng, diện tích khoảng 100 mét
vuông.
Sau khi sinh đứa thứ ba, ôn Noãn hồi phục rất tốt, Hoắc Minh ngồi ở đầu giường, cô bèn gối lên đùi anh.
Người nhà họ Hoắc biết hai người lại sến sấm dính lấy nhau.
Cứ kệ bọn họ đi.
Cả đám người vây quanh nôi trẻ, ngắm nhìn Tiểu Hoắc Kiều, không rời mắt nối.
Ôn Noãn tựa vào người chồng, ánh mắt dịu dàng.
So với sự ra đời có phần quạnh quẽ của Hoắc Tây và Doãn Tư, đứa nhỏ này thật sự rất may mắn, nhận được bao nhiêu sự quan tâm chúc tụng của mọi người… Có lẽ đôi khi cô vẫn nhớ lại những chuyện trong quá khứ, đôi khi vẫn cảm thấy đau lòng, nhưng giờ phút hiện tại mới là quan trọng nhất.
Hoắc Minh rất quan tâm chăm sóc cô.
Anh nhận ra sự thay đổi cảm xúc của cô, bèn xoa xoa mái tóc dài, dịu dàng nói: “Phụ nữ đang ở cữ không thể khóc!”
“Em không có khóc!”
ốn Noãn bổng nhiên muốn làm nũng.
Cô lén ôm lấy chân Hoắc Minh.
Hoắc Minh cúi đầu, khuôn mặt anh tuấn dịu
dàng đến khó tin.
Hoắc Kiều… Sự ra đời của đứa bé này chứng kiến kết cục viên mãn thật sự của anh và ôn Noãn.
Tâm trạng Minh Châu rất phức tạp.
Cô ấy nhìn đứa bé sơ sinh, không khỏi sờ sờ bụng mình, sau chín tháng nữa, đứa bé này cũng sẽ chào đời.
Nhưng sự tồn tại của đứa bé này phải được giấu kín.
Đến lúc đó, quan hệ giữa cô ấy và Lục Khiêm sẽ là gì đây?
Ông có muốn có một đứa con với cô ấy không?
Suy nghĩ của cô ấy cứ mông lung, hỗn loạn.
Bà cụ nhìn cô ấy chăm chú.
Bà cụ là người từng trải, đã từng sinh hạ hai người con, làm sao có thể không nhìn ra tâm tư của một người phụ nữ?
Dáng vẻ của Minh châu, rõ ràng là đang có thai.
Bà cụ vừa kinh ngạc vừa mừng vui không
thôi.
Ngạc nhiên là vì đôi oan gia này chỉ làm cho có, vậy mà có thể có con; vui mừng là vì thằng con không chịu giành lấy hạnh phúc cho mình kia xem ra vẫn còn có ích, bà cụ vần còn tin tưởng được.
Nhưng cho dù Minh Châu có con đi nữa, bà cũng không thể mang Lục Khiêm trở về.
Nếu cô gái đã không chịu nói gì, nghĩa là cô ấy định tự mình nuôi con.
Bà đã có tính toán trong lòng.
Bây giờ điều quan trọng nhất là Minh Châu phải chăm sóc bản thân thật tốt, Lục Khiêm cũng phải nghiêm túc chữa khỏi bệnh.
Bà cụ lặng thinh rời đi.
Sau đó, bà sai người tặng rất nhiều thuốc bổ sang, chất chồng như núi.
Ôn Noãn đã có thể xuống giường.
Cô kiểm tra vài thứ, ngước mắt lên nói chuyện với Hoắc Minh: “Đồ bà ngoại gửi tới có rất nhiều thực phấm phù hợp cho phụ nữ có thai, nhưng em đã sinh rồi! Hơn nữa chúng ta sẽ không sinh đứa thứ tư nữa.”
Hoắc Minh đang thay tã cho Tiểu Hoắc Kiều.
Mông bé con bụ bẫm nhiều thịt, Hoắc Minh vỗ nhẹ một cái.
Hoắc Kiều: Oa oa oa…
Ôn Noãn không khỏi nhắc anh.
Hoắc Minh cười cười, nhanh chóng giúp cô bé thay tã, sau đó bế lên thơm con: “Bố hư quá nhỉ!”
Anh ngấng đầu lên, phát hiện ôn Noãn đang nhìn mình.
Ánh mắt của cô chăm chú, dịu dàng lại tràn ngập tình yêu.
Hoắc Minh nở một nụ cười nhẹ.
Trong phòng bệnh, không khí lập tức trở nên mờ ám, Ôn Noãn cũng không hiếu được, tại sao bọn họ đã thành vợ chồng nhiều năm rồi, có tận ba đứa nhỏ, mà anh vẫn còn giữ được sự nhiệt tình như vậy.
Cô vừa mới sinh con xong, không thể chịu được chuyện đó.
Không khỏi thì thầm với anh: “Anh đừng trêu chọc em!”
Hoắc Minh lại cười, đặt cô con gái nhỏ lên nôi, vừa nhẹ nhàng bước tới, vừa nói chuyện với cô: “Em vừa nói đến những thuốc bổ này sao? Người ta nói phụ nữ một lần mang thai ngốc ba năm quả không sai, Tống Giám đốc ôn của chúng ta cũng ngốc nghếch đi rồi.”
Khi trêu chọc cô, anh luôn thích gọi cô là
Tống Giám đốc ôn.
Ôn Noãn ghét như thế nhất.
Hoắc Minh như đang đùa với bé con, chậm rãi nói: “Ánh mắt của bà cụ sắc quá! Bà ấy hẳn là nhìn ra Minh Châu mang thai rồi, nhưng bây giờ tình trạng của cậu lại như vậy, bà không đành lòng trói buộc Minh Châu, chỉ có thế mượn cớ em để đưa thuốc cho Minh Châu thôi! Em chờ xem, đứa trẻ kia sinh ra sẽ có được tất cả những gì đứa bé xứng có được thôi.”
Anh nói xong, ôn Noãn mới hiểu ra.
Cô thầm bội phục bà cụ.
Đồng thời, cô cũng lo lắng cho sức khỏe của cậu, nhưng Hoắc Minh lại nói chuyện rất vô tâm: “Yên tâm đi! ông ấy không nằm yên được mấy ngày đâu, trong bụng Minh Châu còn đứa bé kia kìa, sao ông ấy dám bỏ nhanh như vậy chứ.”
Ôn Noãn trầm tư suy nghĩ.
Đúng vậy, mang thai là chuyện lớn, bà cụ chắc chắn sẽ nói lại cho cậu biết.
Nếu để sau này lớn bụng rồi, chẳng thể giấu được ai.
Hoắc Minh dỗ bé con xong, bèn đi tới khom lưng hôn ôn Noãn một chút, thấp giọng nói: “Em đừng nghĩ nữa! Mới sinh có hai ngày thôi, em nghỉ ngơi thêm đi, nghe lời nào.”
ôn Noãn thản nhiên cười.
Đã vài ngày rồi Hoắc Minh chưa được thân mật với cô, bây giờ trong phòng bệnh không còn người nào khác, anh không nhịn được mà tiếp tục hồn cô.
Vốn chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, lại không kìm nối mà tiến sâu hơn.
Thật lâu sau, anh mới ngừng lại, khàn giọng nói: “Ôn Noãn, cảm ơn em!”
Anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, cả đời đều kiêu căng ngạo mạn.
Nhưng nếu không có ôn Noãn, không có mất đứa con của bọn họ, cuộc sống sẽ vô vị biết bao.
Anh cảm ơn cô, vì đã dành tình cảm cho anh.
Ôn Noãn cũng động tình, cô khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, kiềm lòng chẳng đặng mà thốt lên “Hoắc Minh”… Minh Châu mang đồ đến thăm, đúng lúc lại thấy cảnh này.
Mặt cô ấy đỏ bừng xấu hố, lên tiếng trách anh mình: “Anh có định đế người ta sống không đấy?”
Cô ấy buông đồ đạc trong tay xuống.
Không khỏi bố sung thêm một câu: “Anh trai, anh đúng là đồ cầm thú!”
Hoắc Minh đỡ ôn Noãn nằm xuống, sau đó đi tới nhéo mặt Minh Châu một chút: “Vợ chồng hợp pháp, làm gì cũng hợp pháp.”
Minh Châu bĩu môi: “Chị dâu mới sinh nở xong mà!”
Hoắc Minh xách xách lỗ tai cô ấy: “Anh làm gì? Trong lòng em, anh em là tên cầm thú vậy sao?”
Lỗ tai Minh châu bị nhéo đến đỏ lên.
Ôn Noãn không khỏi bao che khuyết điểm cho em chồng: “Anh đừng bắt nạt em ấy nữa!”
Hoắc Minh hơi liếc sang cô một cái, ánh mắt sâu thẳm, sau đó thản nhiên nói: “Đúng rồi, bên này là thuốc bổ bà cụ đưa tới, có một số loại không thích hợp cho phụ nữ mới sinh xong, nhưng lại cực kỳ thích hợp cho phụ nữ mang thai, lát nữa anh mang ra xe giúp em, em đem về mà dùng!”
Minh Châu nhìn đống thuốc bố kia, vươn tay nghịch chúng.
“Sao em có thể dùng mấy thứ này được!”
Hoắc Minh cười cười, trông cực kỳ thất đức: “Tấm lòng bà cụ đấy!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK