Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô chăm chú, nhìn cô nhẹ nhàng kéo vạt áo sơ mi của mình ra… hơi thở của anh rực lửa.
Hoắc Minh lui về sau một bước.
Anh ngồi xuống mép giường, để Ôn Noãn ngồi trên chân mình, hôn cô/
Sau đó, hai bên không tán tỉnh nhau nữa.
Trong phòng ngủ là ánh sáng đẹp mùa Xuân.
Sau khi kết thúc…
Ôn Noãn tựa vào vai Hoắc Minh nghỉ ngơi.
Lí trí từ từ quay về, chuyện đã nói trong phòng bếp cũng được nhắc lại.
“Hôm nay anh khác ngày thường!”
“Khác chỗ nào? Có gì không bình thường à? Trải nghiệm lại nhé?”
Ôn Noãn che miệng anh lại, không để anh làm lại lần nữa.
Cô tựa vào ngực anh, thấp giọng nói: “Không phải giám đốc Hoắc đang ăn mừng vì lấy lại được đơn đặt hàng lớn sao?”
Hoắc Minh cười rất thấp.
Anh kéo tay cô, hôn lên.
Ôn Noãn cũng không né tránh nụ hôn của anh, thậm chí cô còn ngửa đầu tiếp nhận. Hôn một lúc lâu, cô mềm mại nói: “Anh làm ăn với cậu thế nào cũng đừng, đừng để Minh Châu khó xử là được.”
Hoắc Minh nắm lấy vòng eo thon của cô, dán sát cô, hỏi: “Lời này nghe không ra là cầu xin cho Minh Châu hay cho cậu nữa!”
Ôn Noãn mềm oặt ra.
Cô làm bộ muốn dậy đi tắm.
Hoắc Minh túm lấy tay cô, giọng anh khàn đến mức sắp không nghe ra được: “Được rồi, cùng anh một lần nữa đi.”
Ôn Noãn không nhẫn tâm từ chối.
Khi tình nồng, Hoắc Minh ghé vào tai Ôn Noãn, cố ý trêu chọc cô: “Tin tức của giám đốc Ôn nhanh nhạy thật đấy.”
Ngày hôm sau, Hoắc Minh đến công ty của Lục Khiêm một chuyến.
Ký hợp đồng bất bình đẳng.
Ký hợp đồng xong, thư kí Liễu vừa hộc máu, vừa báo cáo cho Lục Khiêm.
Lục Khiêm cũng không phải quá đau lòng.
Những thứ ngoài thân như tiền bạc, thật ra ở trong tay Minh hay trong tay ông ấy thì cũng không có gì khác nhau lắm.
Nhưng dù sao đàn ông cũng hiếu thắng sốt ruột.
Hoắc Minh chỉ dùng vài bữa cơm đã cạy đi mấy trăm triệu của ông, dù nghĩ như thế nào đi nữa cũng đều phải hộc máu.
Lục Khiêm héo vài ngày.
Minh Châu lại đây, ông ngẫu nhiên sẽ nhìn cô bằng ánh mắt có hơi không thích hợp, Minh Châu duỗi tay sờ sờ mặt mình: “Tôi làm sao à?”
Lục Khiêm ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Ký ức khi còn nhỏ của em có hoàn chỉnh không?”
Minh Châu cảm thấy ông rất nhàm chán.
Cô cúi đầu xem kịch bản, nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Vô cùng hoàn chỉnh.”
Lục Khiêm sờ sờ cằm: “Vậy thì sao chỉ số thông minh lại chênh lệch nhiều như vậy nhỉ, không quá hợp lý mà!”
Minh Châu cũng không ngốc.
Cô liên tưởng đến lời tối hôm qua chị dâu nói, lập tức đã hiểu ra.
Lục Khiêm đang ghét bỏ cô!
Cô khép kịch bản lại, tặng ông một nụ cười ngoài cười mà trong không cười: “Xem ra bệnh của chú đã tốt rồi nhỉ! Được thôi, vừa lúc đoàn phim bên kia cũng mời tôi đi đóng phim, tôi thu dọn một chút, buổi chiều sẽ xuất phát.”
Minh Châu nói đi là đi, không giống nói giỡn.
Ngón tay cô nắm nắm cửa.
Một bàn tay ấm áp bao lấy tay cô, cô cảm giác được phía sau có thêm một cơ thể đang dán ở sau lưng cô.
Lục Khiêm khẽ ấn khóa cửa.
Răng rắc một tiếng, cửa phòng bệnh bị khóa lại.
Trong phòng bệnh VIP to như vậy, im lặng, chỉ có tiếng hít thở của nhau.
Thật lâu sau Minh Châu nhẹ giọng nói: "Lục Khiêm ngươi buông ta ra! Chuyện giữa chúng ta đã sớm giải quyết trong lần ngủ chung lúc trước rồi!”
Lục Khiêm khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Ngón tay thon dài trắng nõn khẽ vuốt vòng eo cô, dán sau tai cô nhẹ lẩm bẩm: “Làm sao mà em biết được?”
Minh Châu có chút xấu hổ buồn bực.
Ông ấy dán cô như vậy, nghĩ thôi cũng biết ông ấy muốn làm gì rồi!
Lục Khiêm hôn nhẹ nhàng sau tai cô một hồi, dịu dàng nói: "Ở bên anh! Anh xuất viện cùng em đi thành phố W được không, chờ em quay xong chúng ta sẽ quay lại.”
Ông ấy hạ mình khiêm tốn như vậy.