Trương Sùng Quang dặn dò xong, người giúp việc đang định đi vào bếp, Hoắc Tây lạnh nhạt nói: “Không cần! Chuẩn bị cho ông chủ là được rồi.”
Ánh đèn thanh lãnh, Trương Sùng Quang nhìn vợ chằm chằm.
Lát sau anh rút từ trong túi ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa, hít một hơi dài rồi nói: “Anh đi một tuần, em chỉ nói với anh mỗi vậy thôi à?”
Hoắc Tây cười nhạt một cái: “Những điều em muốn nói với anh đều ở trên bản thỏa thuận hết rồi.
Ngón tay Trương Sùng Quang cầm điếu thuốc khẽ run run, sau đó anh ra sức hít một hơi, hai má hóp sâu lại, có một kiểu mị lực riêng mà đàn ông tuổi này mới có.
Anh kiêu ngạo nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng.
Anh nói: “Nếu em muốn bàn chuyện này thì càng phải ăn cùng anh bữa cơm này.”
Nét mặt Hoắc Tây điềm tĩnh, cô nghiêng người nói với người giúp việc: “Làm hai bát mỳ theo lời ông chủ.”
Vừa nãy người giúp việc không dám thở mạnh.
Ông bà chủ cãi nhau, người làm như bọn họ rất khó xử, giờ bà chủ dịu xuống, trái tim người giúp việc cũng lập tức được thả lỏng, người giúp việc vội vàng nói: “Tôi đi làm ngay đây.”
Trương Sùng Quang lạnh nhạt nói: “Thả hai quả trứng gà, thêm ít rau xanh.”
Người giúp việc vâng một tiếng rồi rời đi.
Trong căn phòng khách rộng rãi chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ, rất trầm mặc, Trương Sùng Quang kẹp đầu thuốc đi vào phòng ăn rồi ngồi xuống, dưới ngọn đèn pha lê, sợi tóc trên trán rủ xuống làm anh trông hơi sa sút.
Anh kéo cái ghế bên cạnh rồi nói: “Ngồi đi!”
Hoắc Tây thật sự không muốn cãi nhau với anh, cũng không muổn kinh động đến các con, cô đi qua ngồi xuống, cô vốn định lấy điện thoại ra lướt một tí, nhưng Trương Sùng Quang lại nói: “Miên Miên và Duệ Duệ đâu?”
“Đang làm bài tập, đế em gọi chúng xuống.”
“Ăn mỳ trước đã.”
Trương Sùng Quang dập điếu thuốc rồi nhìn thẳng vào mặt Hoắc Tây, anh nhẹ nhàng nói: “Mai cuối tuần, đưa các con sang nhà bố mẹ ăn bữa cơm nhé, lâu rồi chúng ta chưa đi.”
Hoắc Tây khẽ nhíu mày, cô đang định nói gì đó thì người giúp việc bê mỳ vào.
Người giúp việc cũng tinh ý, phát giác thấy bầu không khí không ổn, liền cố tình nói chuyện cho bầu không khí vui lên: “Trứng hôm nay vừa trắng vừa mềm, rau xanh cũng xanh mơn mởn, ông bà chủ mau ăn đi!”
Có người giúp việc đang ở đây, hai vợ chồng tạm dừng.
Hoắc Tây cười nhẹ.
Trương Sùng Quang tựa lưng vào ghế, anh cầm đũa lên gảy hai quả trứng ổp lết, sau đó nhẹ nhàng cười: “Có một quả trứng thôi mà còn có thể thêm nhiều từ như vậy, thím Lâm học được ở đâu vậy?”
Mặt thím Lâm đỏ lên.
Bà ấy chà chà cái tạp dề rồi nói: “ông bà chủ cứ từ từ ăn.”
Trương Sùng Quang nhìn bà ấy đi ra ngoài, đợi người đi rồi anh nói với Hoắc Tây: “Ăn thôi!… em ăn được bao nhiêu thì ăn, còn thừa anh ăn cho em.”
Hoắc Tây nghe mà ngẩn người.
Hồi niên thiếu, Trương Sùng Quang đang tuổi phát triển, anh ăn nhiều, hễ món gì mà Hoắc Táy không muốn ăn hoặc ăn không hết, thì đều có
thế gói lại đưa anh, để anh giải quyết cho.
Bao nhiêu năm trôi qua, bọn họ đã mất đi thói quen đó lâu rồi, bây giờ anh nhắc lại chẳng qua là muốn cô niệm tình xưa, không ly hôn với anh.
Nhưng nếu anh không muốn ly hôn, vậy Tống Vận là sao?
Dùng để kích thích cô sao?
Hoắc Tây chẳng thèm nghĩ và cũng không muốn nghĩ nữa, cò thấp giọng hỏi anh: “Trương Sùng Quang, em không thể cho con theo anh, anh có điều kiện gì khác thì cứ đưa ra, anh muốn thế nào mới đồng ý ký đơn?”
Trương Sùng Quang đang cúi đầu ăn mỳ.
Anh cắn một ngụm nửa lòng đỏ trứng gà, đúng là trứng vừa trắng vừa mềm, nhưng anh ăn vào lại chẳng có vị gì. Anh chậm rãi ăn quả trứng đó, anh nhìn một nửa lòng đỏ còn lại, rồi khẽ nói: “Hôm nay là sinh nhật anh! Bà Trương, chắc là em đã quên từ lâu rồi… anh biết em mong ngóng ly hôn, nhưng tốt xấu gì cũng ngồi cùng anh ăn hết bát mỳ này đã chứ, dù có giải tán thì cũng phải ăn một bữa giải tán chứ, huống hồ chúng ta còn khác với vợ chồng bình thường, dù có ly hôn thì cũng không có chuyện cả đời không qua lại với nhau, em thấy sao?”
Nhịp tim Hoắc Táy đập mạnh.
Sinh nhật của anh…
Trương Sùng Quang nhìn biếu cảm của cô, anh tự giễu cười một cái: “Đúng là em quên rồi! Trong lòng em, chắc chỉ có ngày giỗ của cậu ta thôi.”
Hoắc Táy mím môi: “Hôm nay là sinh nhật anh mà, đừng nhắc đến cái này.”
Trương Sùng Quang nhìn cô ấy: “Em vẫn còn quan tâm anh à?”
Hoắc Tây không trả lời, cô cúi đầu gắp một cọng rau xanh rồi chậm rãi ăn, sau đó là trứng gà, mỳ cô chỉ ăn một nửa, chỗ còn lại Trương Sùng Quang cầm lấy ăn hết.
Ăn xong, cô đang định nói thì Trương Sùng Quang đứng lên: “Anh đi xem các con.”
Hoắc Tây gọi anh lại: “Trương Sùng Quang, chúng ta bàn chuyện thỏa thuận đi.”
Anh đã đi lên cầu thang, nghe vậy anh quay người lại nhìn Hoắc Tây một cách rất chuyên chú: “Hôm nay anh sinh nhật, em nhất định phải nhắc đến ly hôn à?”
Hoắc Tây bất lực: “Được! Hôm khác chúng ta bàn tiếp.”
Trương Sùng Quang lên lầu, đi thẳng vào thư phòng.
Hai bạn nhỏ đều đang tập trung làm bài tập, điếm này Hoắc Tây dạy rất tốt, hai đứa nhỏ biết bố đã về nhưng chúng đều không chạy xuống lầu, mà ngoan ngoãn làm tập tập trước đã.
Trương Sùng Quang đấy cửa ra đi vào, Hoắc Miên Miên phấn khởi gọi một tiếng rồi bổ nhào tới: “Bố!”
Đến cả tiếu Trương Duệ trước giờ luôn bình tĩnh cũng hơi hơi cong môi, rõ ràng là cậu bé rất vui mừng.
Trương Sùng Quang cúi người bế Miên Miên lên.
Hoắc Miên Miên là một cô bé rụt rè, cô bé chỉ cho bố bế một lát là ngượng ngùng nói: “Con phải làm bài tập tiếp!”
Trương Sùng Quang xoa đầu cô bé, thả cô bé xuống.
Sau đó anh lại đi tới sau lưng con trai, xem bài học của con trai, thành tích của Trương Duệ tốt hơn Miên Miên nhiều, Trương Sùng Quang không quan tâm lắm, dù sao thì con trai mà, phải gánh vác gia nghiệp, con gái thì có thế dùng tiền chiều chuộng nuôi nấng thương yêu.
Chắc là biết bố đang ở sau lưng, tiểu Trương Duệ làm bài rất cấn thận.
Trương Sùng Quang cảm thấy con trai giống
mình, nhưng cũng không giống mình, xuất thân của con trai tốt hơn mình rất nhiều rất nhiều… cậu bé họ Trương, nhưng đồng thời cũng là con cháu của nhà họ Hoắc.
Hoắc Miên Miên làm xong bài tập trước.
Trương Sùng Quang nhìn ra cô bé vẫn còn bài đọc thuộc lòng chưa hoàn thành, nhưng người ba chỉ nhắm một mắt mở một mắt xem sách ngoại khóa với con gái một lúc…
Dưới ngọn đèn bên cạnh, tiểu Trương Duệ cực kỳ nghiêm túc làm bài tập.
Hoắc Miên Miên dựa vào người bố, đôi mắt to ngập nước nhìn vào bố mình, một lát sau cô bé bổng hỏi: “Bố và mẹ sắp ly hôn đúng không? Có phải con và Trương Duệ sẽ tách ra, giống bạn học trong lớp con, một người đi theo bố, một người đi theo mẹ đúng không?”
Trương Sùng Quang ngẩn người, sau đó anh nhìn sang Trương Duệ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Duệ căng thẳng, rõ ràng là cậu bé cũng biết chuyện này.
Trương Sùng Quang giữ vai con gái, nghiêm mặt hỏi: “Ai nói mấy lời này với con?”
Ban đầu Hoắc Miên Miên không chịu nói, khuôn mặt nhỏ mềm mại sắp khóc rồi, một lúc sau cô bé mới nói nhỏ: “Con nghe thấy người giúp
việc trong nhà lén nói với nhau. Bọn họ bảo bố mẹ đang chiến tranh lạnh, có khi lúc nào đó sẽ giải tán, bọn họ lo mất việc, nên đã nghĩ xem sẽ tìm nhà nào tiếp theo rồi.”
Miên Miên cắn môi hỏi: “Bố, nhà tiếp là sao ạ?”
Trương Sùng Quang nghe mà đau lòng.
Anh vuốt nhẹ mái tóc đen của con gái, cán nhắc một chút rồi nói: “Bố mẹ sẽ không ly hôn! Bố mẹ phải cùng nhìn Miên Miên và Duệ Duệ trưởng thành chứ.”
Miên Miên yên tâm rồi, bố chưa bao giờ lừa cô bé.
Tiểu Trương Duệ vẫn im lặng không lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, bàn tay cậu bé đang túm ống quần giờ cũng lặng lẽ buông ra, tiếp tục làm bài tập của cậu bé, làm xong cậu bé còn tự học lập trình máy tính nữa.
Phòng khách tầng một.
Sau khi Trương Sùng Quang đi, Hoắc Tây sắp xếp người giúp việc mang hành lý của anh lên tầng, người giúp việc khó xử hỏi một câu: “Bà chủ, hành lý của ông chủ để ở đâu ạ?”
Hoắc Tây nghĩ xong nói: “Để ở phòng cho
khách đi!”
Người giúp việc cúi đầu đi làm.
Hoắc Tây cũng đi lên tầng, cô đi về phòng ngủ chính, cô không bật đèn mà chỉ im lặng ngồi trên chiếc sô pha cạnh cửa sổ, cửa sổ mở một nửa, ban đêm gió mát thổi vào rất mát mẻ.
Trong bóng tối, lưu ly dạ sắc tản ra ánh sáng nhạt.
Hoắc Tây vươn tay ra nắm lấy.
Cô ngồi trên sô pha im lặng nhìn, đáy là món quà cô chuẩn bị tặng Trương Sùng Quang nhưng cuối cùng không tặng, nhớ lại tối đó anh hung bạo phát tiết lên người cô, anh làm cô đau như thế, khi đó tay cô đã sờ đến cái này ở đầu giường… có một khoảng khắc cô muốn cầm cái này đập xuống, nhưng cuối cùng cô không nỡ.
Hai mắt Hoắc Tây ươn ướt.
Trương Sùng Quang vội vàng đấy cửa đi vào, Hoắc Tây còn chưa kịp thu lại ánh mắt thương cảm, nhưng khi Trương Sùng Quang bật đèn lên, cô đã cất lưu ly đi rồi.
Ánh đèn sáng rõ, hai vợ chồng yên lặng nhìn nhau rất lâu.
Hoắc Tây bình tĩnh nói: “Có việc gì không?”
Trương Sùng Quang quay lưng lại đóng cửa, sau đó anh nhìn Hoắc Tây rồi chậm rãi nói: “Người
giúp việc để hành lý của anh ở phòng cho khách, đấy là ý của em à?”
Hoắc Tây không phủ nhận, cô khẽ nói: “Chúng ta đang thỏa thuận ly hôn, không thích hợp ở chung phòng nữa!”
Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm.
Một lát sau anh cười giễu một cái: “Hoắc Tây, chúng ta vẫn là vợ chồng! Nếu tối nay anh muốn sung sướng một chút, em có thế không cho chắc?”
Nghe thấy vậy, trái tim Hoắc Tây đau đớn.
Lát sau cô chậm rãi nói: “Trương Sùng Quang anh còn muốn cưỡng ép tôi lần nữa sao? Anh luôn miệng nói không muốn ly hồn, chẳng lẽ trong cuộc hôn nhân này, tôi chỉ là kỹ nữ chuyên để anh phát tiết ham muốn tình dục sao?”
Đồng tử Trương Sùng Quang co lại: “Em nghĩ như vậy sao?”
Hoắc Tây cười lạnh: “Không thì sao?”
Bọn họ giằng co với nhau, không ai chịu nhường ai, cuối cùng Trương Sùng Quang chậm rãi đi về phía cô, anh hơi cúi người đặt tay lên tay vịn ở hai bên ghế sofa cô ngồi, anh sát lại gần cô, gần đến mức hô hấp của cả hai đan vào nhau, gần đến mức chiếc mũi cao thẳng của anh chạm vào mũi cô, mang lại cảm giác dục vọng da thịt.
Giọng anh hơi lạnh: “Vừa nãy Miên Miên hỏi anh, bố mẹ sẽ ly hôn phải không? Con bé bảo người giúp việc trong nhà đều đang thảo luận về cuộc hôn nhân của chúng ta, bọn họ lo công việc ở đây không giữ được bao lâu nữa. Hoắc Tây… người giúp việc còn như vậy, em bảo các con sẽ nghĩ như thế nào, chúng biết bố mẹ sắp ly hòn rồi, chúng sẽ buồn cỡ nào đây?”
Anh lôi con trai con gái ra, chẳng qua là muốn để cô từ bỏ.
Sao Hoắc Tây lại không biết?
Cô nhìn vào mắt anh rồi hỏi ngược lại: “Vậy tổng giám đốc Trương, Trương tiên sinh, anh nói cho em biết, một người phụ nữ có dây dưa với anh, anh đưa cô ta tới cuộc họp thường niên của công ty, anh đế cho con trai con gái anh nhìn người phụ nữ khác ngấp nghé bố chúng, anh bảo chúng sẽ nghĩ thế nào? Anh muốn kích thích em, hay muốn chứng minh sức hút của mình? Trương Sùng Quang, em nói cho anh biết, bất kể là loại nào, em cũng không thế chấp nhận được!”
Cô nói tiếp: “Nếu anh thật sự muốn tốt cho các con, anh nên phối hợp với em, giảm thương tổn đến mức thấp nhất!… Sau này anh muốn tìm Tổng Vận hay Vương Vận, thì đó cũng là tự do của anh, anh cũng danh chính ngôn thuận, em sẽ… em sẽ giải thích với các con cho anh.”
“Cô ta không phải vấn đề giữa chúng ta!”
“Anh không có ý gì với cô ta, tối đó chỉ là sự cố, anh cũng chưa phát sinh quan hệ với cô ta, lúc mấu chốt anh tỉnh rượu rồi, anh về nhà rồi.”
Trương Sùng Quang nói thẳng ra, anh hỏi cô: “Tại sao em cứ bắt lấy chuyện này không thả vậy? Tại sao em không nghĩ xem trong lòng em cứ có mãi một tên Bạch Khởi, anh có khó chịu không hả? Hoắc Tây, anh chỉ muốn khiến em cũng trải nghiệm cái cảm giác đó một chút! Đau không… Đau thì đúng rồi, ba năm nay mỗi giờ mỗi khắc anh đều đau đớn, lúc nào anh cũng nghĩ, khi nào em mới quên được Bạch Khởi, sau đó bắt đầu lại với anh.”
Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cô ấy thấy trái tim mình co rút đau đớn, cô ấy cảm thấy đau đớn đến mức như sắp bị ăn mòn… cô vẫn luôn muốn rút lui một cách đẹp mắt, nhưng Trương Sùng Quang lại muốn trả thù cô, tại sao cuộc hôn nhân của họ lại đi đến bước đường như ngày hôm nay cơ chứ?
Dưới sự bức hỏi của anh, cô thẳng thắn nói cho anh biết: “Rất đau! Tống giám đốc Trương đã hài lòng chưa? Nếu hài lòng rồi thì buông em ra! Bây giờ em muốn đi ngủ.”
Cô đã thất vọng về anh đến mức không thèm nói ra hai chữ ly hôn nữa.
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm vào
khuôn mặt của cô, bổng nhiên anh ngậm môi cô rồi hung hăng hôn cô… anh ép cô hôn môi với anh, cô khồng chịu anh liền dùng sức cắn lên môi cô, anh như phát điên muốn gợi lên sự nhiệt tình của cô.
Nhưng đau như vậy, sao mà thoải mái được?
Hoắc Tây không phản kháng, cô chỉ lạnh lùng nhìn anh…
Ánh mắt đó làm cơ thể Trương Sùng Quang lạnh đi, anh chôn mặt vào cố cô nỉ non: “Hoắc Tây, anh không muốn ly hôn với em! Đừng ép anh… được không?”
Hoắc Tây không nói tiếng nào.
Cơ thề cô nửa tựa lên sô pha, cúc áo bị anh cởi hơn nửa, trên làn da lộ ra ngoài đã có thêm những vết tích mới, nhìn mà kinh.
Cô yên lặng nghe anh nói, yên lặng đế anh mặc áo vào cho cô.
Trương Sùng Quang hít sâu một hơi: “Sau này anh sẽ không làm vậy nữa! Anh sẽ không ép buộc em nữa.”
Anh chậm rãi rời khỏi cơ thế cô, chậm rãi đứng dậy… không biết đèn đã tắt từ lúc nào, bọn họ nhìn nhau trong bóng đêm và trở nên xa lạ trong bóng đêm.
Cuối cùng anh nói: “Anh có thể chuyển ra
phòng cho khách, nhưng anh sẽ không ly hôn!”
Anh nói tiếp: “Hoắc Tây, em sẽ là bà Trương suốt đời này.”
Mãi đến khi anh đi ra ngoài, Hoắc Tây cũng chưa lên tiếng, cô chỉ yên lặng nằm đó… lúc cánh cửa phòng ngủ đóng lại, nước mắt cô mới rơi xuống.
Thực ra Trương Sùng Quang không còn yêu cô nữa.
Anh không chịu ly hôn, là chấp niệm của anh, bởi vì anh cảm thấy mình bị vứt bỏ.
Nhưng rõ ràng người vẫn luôn bị anh vứt bỏ là Hoắc Tây cô.
Quan hệ của họ rơi vào kỳ chiến tranh lạnh, lâm vào cục diện bế tắc.
Trương Sùng Quang rất ít khi về nhà, một tuần anh chỉ về hai ba lần, nhưng anh về nhà thì sẽ chơi với các con, anh vẫn là dáng vẻ người bố tốt, đối xử với Hoắc Tây cũng dịu dàng.
Nhưng sau lưng, quan hệ giữa họ lạnh lùng xa cách, lời nói khách sáo cũng bớt luôn.
Lâu dần người bên cạnh đều biết, cuộc hòn nhân của họ xảy ra vấn đề, Hoắc Minh gọi Trương Sùng Quang tới nói chuyện, lúc Trương Sùng Quang đi ra, vẻ mặt anh rất bình thản.
Có vẻ anh đã tính xong rồi, anh không ly hôn, nhưng anh cũng sẽ không cầu xin Hoắc Tây hồi tâm chuyển ý nữa.
Trương Sùng Quang anh đấu không lại người chết.
Chiếc xe màu đen rời khỏi nhà tổ nhà họ Hoắc, tài xế nhìn sắc mặt khó coi của ông chủ qua gương chiếu hậu rồi hỏi: “Tổng giám đốc Trương, bây giờ về biệt thự hay đến công ty?”
Trương Sùng Quang bình tĩnh nói: “Tới công ty đi!”
Tài xế chuyển hướng lái tới công ty, khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước tòa nhà trụ sở công ty, tòa nhà này rất hoành tráng, tòa nhà này được Trương Sùng Quang xây dựng vào năm ngoái.
Chiếc xe phanh kít một tiếng rồi dừng lại, nhưng lại có một người phụ nữ ăn mặc hở hang đứng trước xe.
Là Tống Vận.
Tốn Vận đi tới bên cạnh xe, Trương Sùng Quang ngồi một lúc, sau đó anh hạ cửa xe xuống cúi đầu châm một điếu thuốc: “Có việc gì?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK