Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Nhiên bị sốt, vốn đã rất khó chịu rồi.

Nhưng dù thế nào cô cũng sẽ không ngồi xe của cậu, cô đứng trên bậc thang, khép lại áo khoác mỏng trên người rồi nói: “Cảm ơn lòng tốt của Tổng Giám đốc Hoắc, tôi tự đón xe được rồi.”

Ánh mắt Hoắc Doãn Tư sâu thẳm.

Cậu nhìn cô hỏi: “Sao thế, sợ mắc nợ tôi à?

An Nhiên cụp mắt xuống: “Tổng Giám đốc Hoắc, tôi không có ý đó! Tôi chỉ là thấy... không tiện, Tổng Giám đốc Hoắc không phải đã có bạn gái rồi sao, dù sao cũng phải biết giữ ý chứ!”

Hoắc Doãn Tư nghĩ đến tờ báo sáng nay, có lẽ cô đã nhìn thấy.

Mặt cậu không chút thay đổi: “Ghen hả?”

“Anh suy nghĩ quá nhiều rồi! Tổng Giám đốc Hoắc, chúng ta là người của hai thế giới khác nhau.”

An Nhiên nói xong thì mặc kệ cậu, cô mở phần mềm gọi xe ra... Hoắc Doãn Tư nhíu mày, cậu mở cửa xuống xe, giật lấy di động của cô: “Tôi nói là tôi chở cô đi!”

“Tôi nói không cần!”

Cậu thật không ngờ An Nhiên lại phản ứng mạnh như vậy, trong lúc tranh giành thì điện thoại rơi xuống đất vỡ nát.

Bầu không khí bỗng đông cứng.

Ngoài sự yên tĩnh ra thì chỉ còn sót lại hơi thở nặng nề của nhau, sau một lúc lâu, cuối cùng An Nhiên khom lưng nhặt lên, không ngờ cậu cũng nhặt, tay hai người chạm vào nhau.

An Nhiên theo bản năng rút tay lại.

Nhưng Hoắc Doãn Tư lại nhanh chóng nắm tay cô, đồng thời điện thoại của cô bị cậu bỏ vào trong túi áo khoác của mình, An Nhiên khàn giọng hỏi: “Anh có ý gì?”

“Tôi chở cô đi bệnh viện! Tôi không có ý gì khác, chỉ tiện đường thôi.”

Cậu vô cảm nói xong thì kéo cô đến trước xe, mở cửa ghế phụ nhét cô vào, trước khi cô muốn xuống xe, Hoắc Doãn Tư đỡ lấy nóc xe, cúi người kề sát cô: “Thư ký An cũng không muốn dây dưa với đàn ông ở chỗ này rồi gây ra tai tiếng đâu nhỉ!”

An Nhiên chậm rãi ngồi đàng hoàng lại…

Cô khó chịu tựa lưng vào ghế, nhẹ giọng nói: “Hoắc Doãn Tư, anh khốn nạn hơn trước rất nhiều.”

“Như nhau thôi.”

Cậu nói xong thì lên xe, tựa như cậu nói, giống như chỉ tiện đường chở cô đến bệnh viện. Lúc An Nhiên xuống xe, cậu ngồi trong xe, rụt rè gật đầu với cô rồi lái xe đi.

An Nhiên nhìn đuôi xe, không rõ cậu muốn làm gì.

Tháng chạp, trời đông giá rét.

An Nhiên khoác áo khoác đi vào bệnh viện, cũng may giờ này không có nhiều người lắm, cô nhanh chóng đăng ký khám bệnh, quả nhiên bị cảm sốt, bây giờ đã sốt đến ba mươi chín độ ba, bác sĩ kê đơn thuốc cho cô, bảo cô chú ý nghỉ ngơi uống nhiều nước lọc.

An Nhiên cũng không muốn làm lỡ công việc nên nói: “Truyền nước biển hai ngày cho tôi đi!”

Bác sĩ hơi ngạc nhiên.

Bác sĩ ngước mắt nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt, rất đẹp, ăn mặc cũng chỉn chu, thoạt nhìn là thành phần trí thức cao cấp. Bác sĩ truyền nước biển cho An Nhiên, thuận miệng nói một câu: “Đừng ỷ mình còn trẻ mà liều mạng, đến khi có tuổi rồi thì có bao nhiêu tiền cũng không mua được sức khỏe đâu.”

An Nhiên cười hờ hững.

Bác sĩ xé đơn thuốc ra đưa cho cô, bảo cô đi nộp phí.

Mười phút sau, An Nhiên ngồi trong phòng truyền dịch, nhắm mắt im lặng. Cô cởi áo khoác trên người ra trùm lên mình nhưng toàn thân vẫn thấy ớn lạnh...

“Cô An!”

Y tá nhẹ nhàng gọi cô, An Nhiên mở mắt, y tá đặt túi chườm nóng vào lòng cô: “Ôm cái này sẽ thoải mái hơn một chút.”

An Nhiên hơi ngơ ngác, cô cảm thấy bệnh viện này phục vụ thật tốt.

Tầng hai bệnh viện, phòng viện trưởng.

Viện trưởng vùi đầu tìm tư liệu, vừa cười vừa tiện miệng hỏi: “Doãn Tư, cháu nhất định phải có bệnh án của cô An à, vậy đây nhất định là người cháu rất quan tâm! Còn chuyện tối hôm qua là sao thế?”

Hoắc Doãn Tư ngồi ở vị trí gần cửa sổ uống trà.

Cậu chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy khung cảnh mùa đông ở sân sau bệnh viện, tầm nhìn nơi đây rất tốt.

Nghe viện trưởng hỏi, cậu cười dửng dưng: “Muốn tìm hiểu một chút.”

Tốc độ tìm kiếm của viện trưởng không nhanh, nhưng cuối cùng cũng tìm được thông tin từ máy tính cơ sở dữ liệu, cũng may tất cả bệnh viện ở thành phố B đều liên kết mạng với nhau, cho nên có hồ sơ bệnh án của An Nhiên.

Viện trưởng mới đọc lướt qua thì ngây người, ông ấy không tin nên đeo kính lão nhìn kỹ lại, cuối cùng rốt cục đã xác định.

Viện trưởng nhìn Hoắc Doãn Tư, ánh mắt đầy ẩn ý.

“Sao vậy?”

Hoắc Doãn Tư buông ly đi tới, vịn mép bàn cùng xem tư liệu với viện trưởng, một lát sau khuôn mặt cậu cứng đờ, vẻ mặt không khác viện trưởng bao nhiêu.

Màn hình máy tính cho thấy, hai năm trước, An Nhiên đã sinh con.

Một bé trai.

Trời đất quay cuồng, Hoắc Doãn Tư vịn mép bàn, lấy lại bình tĩnh: “Chú Hách, kết quả này chắc chắn chứ?”

Viện trưởng cười ha hả, chỉ vào căn cước công dân: “Dù sao thì cái này cũng sẽ không sai! Không thể giả được, đây là kết quả của cô An mà cháu quan tâm... Nhưng đứa bé này ở đâu ra? Cô ấy đã kết hôn? Chồng cô ấy đâu?”

Vẻ mặt Hoắc Doãn Tư bình tĩnh.

Sau một lúc lâu, cậu mới khẽ nói: “Đừng nói với bố mẹ cháu biết! Cháu muốn tự giải quyết chuyện này?”

Viện trưởng hít sâu một hơi.

Sau đó ông ấy ho nhẹ một tiếng: “Doãn Tư, là cháu làm người ta lớn bụng, cháu cần phải chịu trách nhiệm đó!”

Hoắc Doãn Tư không lên tiếng.

Cậu chỉ im lặng xem hồ sơ thăm khám của An Nhiên từ đầu tới cuối, cậu cũng nhìn thấy tên đứa bé kia... An Lâm Hi.

Ngón tay thon dài của cậu không kìm lòng được mà khẽ vuốt ve, thằng bé vốn nên gọi là Hoắc Lâm Hi.

Sau khi Hoắc Doãn Tư rời đi, cũng không lập tức đi tìm An Nhiên.

Cậu biết cô quá rõ.

Từ khi gặp lại đến nay, cô có vô số cơ hội để nói với cậu, bọn họ có một đứa con trai... hoặc là sau khi cô mang thai cô cũng có thể nói với cậu, nhưng cô không nói, có nghĩa là cô đã quyết tâm mỗi người mỗi ngả. Vai trò của người bố này, đối với cô không quan trọng lắm.

Nhưng cậu lại hiểu rõ, lúc trước là do cậu bảo cô uống thuốc.

Hoắc Doãn Tư đi tới khu hút thuốc, hút hết bảy tám điếu, lúc này mới đi về phía phòng truyền dịch.

Mùa đông nhiều người bị cảm cúm, bên trong rất chật chội.

Người lớn trẻ nhỏ, người già đều chen chúc cùng một chỗ, hơi lộn xộn, nhưng trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy mà An Nhiên vẫn ngủ thiếp đi, một mình cô nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong áo khoác ngủ say.

Mí mắt Hoắc Doãn Tư khẽ run, lẳng lặng nhìn cô một lúc.

Đúng lúc này người bên cạnh An Nhiên rút kim rồi rời đi trước, Hoắc Doãn Tư đi qua ngồi xuống.

Cậu không làm phiền An Nhiên.

Cậu chỉ cởi áo khoác lông cừu của mình đắp lên người cô, sau đó ngắm nhìn cô.

Hoắc Doãn Tư kế thừa gien tốt của bố mẹ, vẻ ngoài vốn đã rất xuất sắc, chớ đừng nói chi là bộ đồ quý giá trên người lại khiến cậu càng toát lên vẻ quý phái, cậu và nơi này quả thực không hợp nhau.

Người phụ nữ ôm đứa nhỏ len lén nhìn cậu, còn đỏ mặt.

Lúc An Nhiên tỉnh lại, ngửi thấy hơi thở quen thuộc.

Cô giật mình mở mắt ra thì thấy Hoắc Doãn Tư ngồi bên cạnh mình, đang chăm chú nhìn cô.

“Sao anh lại ở đây?”

Hoắc Doãn Tư vẫn nhìn cô chằm chằm.

Một hồi lâu, cậu mới từ tốn mở miệng: “Đến lấy thuốc cho bố tôi , tiện đường thăm cô luôn!”

An Nhiên cởi áo khoác ra trả lại cho cậu.

Y tá đi tới rút kim cho cô, có lẽ là do bị Hoắc Doãn Tư ngồi kế bên ảnh hưởng nên tay hơi run bất cẩn khiến cô bị chảy máu, y tá vội vàng nói xin lỗi.

An Nhiên lắc đầu, cầm bông vải ấn.

Khi không chảy máu nữa, cô đi ra ngoài, Hoắc Doãn Tư đi theo phía sau cô, đến nơi không người An Nhiên đứng lại, cô xoay người về phía cậu, rất bình tĩnh nói: “Hoắc Doãn Tư, anh làm thế này không có chút ý nghĩa nào cả! Nếu như anh muốn nghe một đáp án rõ ràng thì tôi nói cho anh biết, trước kia tôi từng thích anh nhưng bây giờ thì không, không còn nữa.”

“Tôi biết!”

“An Nhiên, tôi không muốn có tình cảm của cô! Tôi có bạn gái.”

An Nhiên nhìn chằm cậu, đè nén cảm xúc: “Vậy thì không cần đi theo tôi, vậy thì không cần xuất hiện ở trước mặt tôi, chuyện này khó lắm sao?”

“Không khó!”

Hoắc Doãn Tư đi về phía trước một bước, cậu giơ tay lên dường như muốn vén mái tóc rơi lả tả trên trán cô, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, chỉ nở nụ cười: “Chỉ là cô nợ tôi một thứ, nhất định phải trả lại.”

An Nhiên không thể nhịn được nữa: “Tôi nợ anh cái gì?”

Cảm xúc của cô đột nhiên bùng nổ: “Từ đầu tới cuối thứ tôi nợ cậu chỉ có chiếc lắc tay kia, đúng, tám trăm nghìn không đủ trả, nhưng Tổng Giám đốc Hoắc không phải đã nói tôi ngủ với cậu một lần trị giá hai triệu sao, tôi ngủ cậu ngủ lâu như vậy, cũng đủ trả một chiếc lắc tay rồi! Nếu Tổng Giám đốc Hoắc cảm thấy chưa đủ, nếu anh còn băn khoăn chuyện nhảm nhí đó, vậy được, tôi có thể ngủ với anh đến khi nào anh ngán thì thôi!”

Cô cởi áo khoác, nhếch môi cười mỉa: “Có thể ngủ ngay bây giờ! Có điều Tổng Giám đốc Hoắc đừng quên tránh thai!”

Bầu không khí ngưng đọng đến nỗi có thể nhỏ giọt.

Một lúc lâu sau, Hoắc Doãn Tư khẽ nở nụ cười.

Cậu nghiêng người kề sát bên tai cô, vừa khoác áo khoác của cô lên, còn cài cúc áo thật chặt, không chỉ như thế cậu còn thốt ra lời nói vô cùng khó ưa: “Tôi nói tôi có bạn gái!”

“Vậy thì đừng quấy rầy tôi nữa!”

An Nhiên đỏ mắt: “Người có xuất thân như anh, vĩnh viễn sẽ không thể hiểu được sự khó xử của người khác, anh chỉ biết là anh đang khó chịu đau khổ! Nhưng còn người khác thì sao, chẳng lẽ lòng tự trọng của người khác, nỗi khốn khổ của người khác không đáng giá sao?”

Sau khi nói xong, cô không bao giờ muốn nhìn cậu nữa.

Cô quay đầu rời đi, lại bị người ôm lấy từ phía sau...

Vì đã ở bên ngoài rất lâu nên trên người cậu cũng lạnh lẽo, nhưng chỉ trong chốc lát đã ấm áp trở lại.

An Nhiên khàn giọng: “Buông tôi ra! Anh làm vậy là sao! Dù tôi chẳng ra sao cả nhưng cũng sẽ không làm kẻ thứ ba!”

Hoắc Doãn Tư kề sát vào tai cô nói: “Nhưng cô từng để tôi làm kẻ thứ ba.”

An Nhiên tức giận đá cậu.

Đó hoàn toàn không phải là điều cô muốn, cô... lần đầu tiên trong nhà trọ của cô, họ hồ đồ ôm hôn nhau, cậu còn sờ mó cô!

Cô vốn không cố ý.

Cô hoàn toàn không muốn thích cậu...

Nhớ tới những chuyện trước kia, thân thể An Nhiên hơi mềm nhũn, cô hơi buồn bã.

Có lẽ nhận ra sự thay đổi của cô, Hoắc Doãn Tư cũng không ép buộc cô nữa, cậu chỉ ôm cô từ phía sau, môi mỏng kề vào tai cô khàn giọng nói: “An Nhiên, sau khi cô đi... tôi đã tìm cô.”

An Nhiên vẫn rất buồn.

Cô biết cậu đã tìm cô, nhưng vậy thì đã sao, những lời cay đắng đó đã sớm đâm thủng tình cảm và hy vọng cuối cùng của họ, cậu không nghe lời giải thích của cô, cậu nói cô rẻ tiền... Là cậu khiến cô cảm nhận được sự khác nhau một trời một vực.

Cô lập tức tỉnh táo lại.

‘An Nhiên, tại sao mày vẫn đắm chìm trong vòng tay anh ấy, mày đã quên mày đã rời bỏ anh ấy như thế nào sao?’

‘Mày đã quên mày đã vứt bỏ lòng tự trọng khi uống thuốc tránh thai sao.’

‘Mày đã quên dáng vẻ anh ấy ném tấm séc cho mày sao?’

‘Mày đã quên anh ấy có bạn gái rồi à?’

‘Sao mày lại có thể ôm hy vọng đối với con người này, sao còn có thể bị anh ấy hấp dẫn, chẳng lẽ mày đáng phải sống vất vưởng đầu đường xó chợ suốt mấy năm nay sao?’ Nghĩ tới đây, cô nhẹ nhàng nắm ngón tay thon dài của cậu, từng chút từng chút gỡ tay cậu trên lưng mình ra...

An Nhiên nói: “Tổng Giám đốc Hoắc, xin hãy tự trọng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK