Ông ấy tỏ vẻ hiếm lạ, nở nụ cười: “Chà, Lục Khiêm cậu đừng nói chứ, trong cậu đúng là biết thương con đấy.”
Ông ấy chậc chậc hai tiếng: “Không đơn giản nhỉ! Thấy cậu lúc trước như hỏa tiễn, đại pháo, bây giờ lại có trách nhiệm với gia đình như thế này, thật sự khiến người ta vô cùng cảm động!”
Ông ấy vừa há mồm cũng chỉ một chín một mười với Hoắc Minh, rất đau tim.
Bà Hoắc đẩy chồng mấy cái.
Lục Khiêm lại giữ vững phong độ, ông đưa quà cáp lên, sau đó khiêm tốn mà nói: “Có rất nhiều chuyện con làm chưa được tốt, sau này sẽ sửa lại toàn bộ, vẫn mong bố mẹ có thể cho con cơ hội.”
Hoắc Chấn Đông cũng không phải người không biết điều.
Con cái mà, gõ một cái là được.
Thật sự chọc người ta bỏ đi, Minh Châu lại phải khóc!
Ông ấy mời người ngồi xuống rồi gọi người giúp việc: “Lên lầu gọi mấy đứa thằng Minh xuống lầu ăn cơm, cũng thật là, mấy đứa chụm vào một chỗ là không tách ra được nữa!”
Bà Hoắc nói tiếp: “Ôn Noãn và Minh Châu đi dạo phố, mua không ít quần áo trang sức, không phải gọi Minh vào để tư vấn sao! Con cái yêu thương nhau mà ông còn không vui hả?”
Trong lòng Lục Khiêm lạnh lẽo.
Không phải bận lắm sao, không phải không có thời gian để gặp mặt sao?
Ông có hơi ghen tị nhưng không tiện mở miệng!
Đang nghĩ, người trên lầu đã đi xuống.
Hoắc Minh đi ở phía trước, Ôn Noãn và Minh Châu đi sóng vai nhau, cô dựa vào người Ôn Noãn, cả người ôm chặt lấy cánh tay người ta…
Hoắc Chấn Đông lạnh lùng nói: “Cậu của các con tới!”
Hoắc Chấn Đông vừa nói thế.
Không khí trở nên vô cùng vi diệu.
Hoắc Minh quay đầu lại nhìn em gái, chỉ thấy khuôn mặt Minh Châu ửng đỏ, rõ ràng không chịu nổi kiểu trêu học này
Da mặt Lục Khiêm lại dày.
Ở độ tuổi như ông, để làm mấy chuyện này cũng đã bất chấp thể diện.
Hai mắt ông chan chứa tình cảm, nhìn chăm chú vào Minh Châu, còn lộ liễu hơn cả trước đây.
Hoắc Minh cười khẽ một tiếng.
Anh và bố ruột nhà mình kẻ tung người hứng: “Sao bố lại nói như vậy, cậu cũng ngại tới nhà chơi nữa.”
Hoắc Chấn Đông trừng mắt: “Da mặt cậu ta mỏng thế sao?”
Hai bố con nhà này cực kỳ đẳng cấp.
Lục Khiêm cũng chỉ có thể chịu đựng.
Lúc này mọi người đi tới gần, ông tự nhiên đứng dậy sóng vai đi cùng Minh Châu, còn dịu dàng hỏi cô: “Sao không tới tìm anh đi dạo phố?”
Minh Châu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn ông một cái.
“Anh trai cũng đâu có đi!”
“Không phải chú phải tới công ty sao? Hơn nữa em cũng thích dạo phố với chị dâu hơn.”
…
Lục Khiêm lén lút cầm tay cô ở dưới bàn.
“Cũng đúng, phụ nữ càng hiểu phụ nữ hơn!”
Nói xong ông cười, nhẹ giọng bảo: “Anh lên ôm Tiểu Lục U xuống!”
Bình thường Tiểu Lục U không ngồi vào bàn ăn cơm, thật sự cô bé còn quá nhỏ, cơm của cô bé luôn được làm riêng hoặc là uống sữa bò.
Minh Châu ừm một tiếng.
Lục Khiêm đi lên trên lầu.
Hoắc Chấn Đông nhìn dáng vẻ của con gái, cười lạnh: “Lại đau lòng nữa hả? Ha ha, khi đàn ông muốn thể hiện thì ngàn vạn lần đừng ngăn cản, cũng đừng đau lòng! Con cứ đối chiếu với chị dâu của con, ra sức giày vò nó!”
Ôn Noãn gắp cho ông ấy một miếng đồ ăn.
Giọng nói của cô mềm mại: “Bố, có những chỗ con đối xử với Minh chưa được chu toàn, còn mong bố nhắc nhở!”
Hoắc Chấn Đông vội vàng nói: “Đâu có! Đâu có! Con đối xử với Minh không có gì để chê.”
Minh Châu nhìn mà đỏ mắt.
Chị dâu không chỉ bắt chẹt anh trai, ngay cả bố cô cũng bị đòn lại dễ bảo hơn hẳn.
Đang nghĩ ngợi, Lục Khiêm đã ôm Tiểu Lục U xuống lầu.
Mùa hè, Tiểu Lục U mặc một chiếc chân váy nhỏ màu hồng, múp míp đáng yêu.
Cô bé ôm bố, nhìn một bàn đồ ăn.
Lục Khiêm gọi người giúp việc đưa canh rau dưa tới, còn có khoai tây nghiền, ngoài ra còn có cá hầm thịt ớt.
Phần lớn không mặn, thật ra bé con không thích ăn.
Nhưng Lục Khiêm lại rất kiên nhẫn dỗ dành.
Tiểu Lục U rất vui vẻ, cười khanh khách, ăn hết toàn bộ đồ ăn trước mặt.
Hoắc Chấn Đông cười ha ha: “Nhìn không ra đấy! Nếu sau này Lục Khiêm không mở công ty được nữa, mở cái nhà trẻ cũng được đấy, cậu dỗ con nít cũng điêu luyện ghê!”
Lục Khiêm lập tức nói: “Cũng vì Tiểu Lục U nghe lời.”
Tiểu Lục U rất thích ông, dựa vào trong lòng ngực bố.
Lục Khiêm nhịn không được xoa bóp cái bụng nhỏ múp míp của cô bé.
Một bữa cơm trôi qua, bản thân ông không ăn được bao nhiêu.
Minh Châu nhìn, không yên tâm lắm nhưng người trong nhà đều ở đây, da mặt cô lại mỏng.
Cô nhìn Ôn Noãn một cái.
Ôn Noãn lập tức hiểu ý cô, nói với Lục Khiêm: “Cậu ít nhiều cũng ăn thêm một chút đi!”
Lục Khiêm sững sờ.
Sau đó ông chỉ cười: “Từ trước đến nay cậu cũng không ăn nhiều lắm!”
Ôn Noãn không nói chuyện nữa, cô lại nhìn Minh Châu, chỉ thấy trong mắt Minh Châu có hơi ướt át.
Cô lén hỏi: “Đau lòng hả?”
Minh Châu có hơi ngại ngùng: “Không!''
Ôn Noãn cũng không hỏi lại.
Sau khi ăn xong, cô và Minh Châu dọn dẹp đồ của hai đứa bé, Lục Khiêm bị Hoắc Chấn Đông kêu vào phòng sách.
Cửa khép lại.