Ông hỏi như vậy, Minh Châu có thể giận ông.
Chỉ là... Cô không có.
Cô nhìn ông chằm chằm, đôi mắt bất giác đỏ lên.
Lục Khiêm có chút hối hận, nhưng vẫn không thể nói ra lời an ủi cho được.
Một lúc lâu sau, Minh Châu khẽ lên tiếng: “Tôi không đọ nổi ông Lục, có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy.
Lời này chính là lời nói tức giận.
Có người ngoài ở đây, Lục Khiêm không tiện nói nhiều.
Cố Vân Phàm rất thức thời nói: “Tôi đợi trong xe! Hai người giải thích hiểu lầm cho rõ đi!”
Cậu ta lại cười nói: “Ông Lục, hiểu lầm này lớn rồi!”
Nói xong thì ôm Tiểu Thước Thước rời đi.
Minh Châu cũng muốn đi.
Lục Khiêm vươn tay giữ lấy cô, ông khàn giọng nói: “Minh Châu!”
Minh Châu khẽ vùng khỏi tay ông, thấp giọng nói: “Tôi phải đi rồi!”
Lục Khiêm biết cô đang giận, dịu dàng xin lỗi với cô: “Là anh không đúng! Có thể tha thứ cho chủ Lục của em một lần không?”
Mắt Minh Châu nóng rực.
Lục Khiêm khế chạm mặt cô, lại hỏi cô: “Đứa nhỏ sao rồi?”
Nếu là trước kia, cô sẽ làm loạn với ông một lúc lâu, bởi vì lời ông nói khiến người khác rất tổn thương.
Nhưng ông lại bị bệnh.
Minh Châu không muốn kích thích ông, cô nghĩ cô tức giận với ông, tâm trạng ông không tốt cũng sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của ông, cô là cô gái lương thiện, cho dù đến hiện tại cô cũng không nghĩ đến tương lai sẽ ở cùng ông, nhưng cô vẫn cố nén buồn tủi mà nói: “Rất tốt.”
Nói xong cô nhìn ông.
Gương mặt Lục Khiêm tái nhợt, gầy gò.
Ông nhìn cô dịu dàng cười, chỉ là nụ cười ấy có chút thương cảm.
Cô hiểu tâm ý của ông.
Khoảnh khắc đó, Minh Châu chợt cảm thấy khó chịu kỳ lạ trong lòng.
rôi.
Như thể chú Lục tự tin ung dung mà cô thích, đã biến mất
Ông biến thành một người đàn ông bình thường.
Ngay cả ghen, cũng không dám thừa nhận.
Minh Châu nghẹn giọng: “Tôi về trước! Ông giữ gìn sức khỏe.”
Lục Khiêm vội hỏi: “Lần tới kiểm tra thai sản là khi nào? Anh đi cùng em?”
Minh Châu ngẩng đầu nhìn ông.
Cô nói với ông rất khẽ: “Thứ năm tuần sau nữa, chín giờ sáng.”
Lục Khiêm không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô, giống như trước kia vậy... Giống như trưởng bối lại vừa giống người yêu.
Bọn họ cũng không hứa hẹn gì.
Cô không nói, ông chữa hết bệnh thì cô sẽ ở cùng ông.
Ông cũng không có ý nói kết hôn lại.
Hai đứa trẻ, trở thành toàn bộ liên hệ của bọn họ.
Minh Châu rời khỏi phòng bệnh, trong lòng cô khó chịu, đi đến cuối hành lang một mình đứng đó.
Cô khóc rất lâu.
Bởi vì bệnh của Lục Khiêm, bởi vì những thay đổi do căn bệnh gây ra cho Lục Khiêm...
Cô nghĩ, cho dù bọn họ chia tay, cô vẫn hy vọng ông vẫn là ông Lục hăng hái đầy sức sống.
Nhưng cô không biết.
Cô đứng bao lâu thì Lục Khiêm cũng đứng trước cửa phòng bệnh bấy lâu.
Vữa này ông không nói với cô.
Bệnh của ông không chữa trị ở đây được, ông phải ra nước ngoài.
Ông nghĩ, ông muốn cùng cô khám thai sản một lần.
Minh Châu đi xuống lầu.
Cố Vân Phàm với cô không hợp nhau, nhưng thấy cô xuống thì vẫn xuống xe ngay, mở cửa xe cho cô.
“Này... Người tình cũ gặp mặt, không phải nên vui vẻ sao?”
“Sao mắt đỏ vậy?”
Minh Châu ngồi vào ghế sau: “Cần anh lo sao?”
Cố Vân Phàm thắt dây an toàn, quay đầu lại nhìn: “Cô nghĩ tôi muốn lo cho cô à! Là chị dâu cô bảo tôi trông cô, sợ cô thương tâm động đến thai khí! Này, tôi không hiểu được hai người đấy, cô và ông ấy không phải thích nhau sao, bây giờ bụng lại có thêm một đứa nhỏ, nhỡ đâu ông ấy qua đời đột ngột thì có phải tiếc không chứ!”
Minh Châu không muốn nói chuyện với cậu ta.
Cố Vân Phàm khẽ đạp chân ga: “Nếu là tôi ấy, phải để ông ấy ở bên cạnh, giày vò giày vò cho thỏa... Thực ra ông ấy trông cũng khá đẹp trai, so với anh trai thiếu đức kia của cô cũng không kém!”
Minh Châu lau nước mắt.
“Cố Vân Phàm, anh có muốn đi ăn cơm nữa không?”
Cố Vân Phàm đương nhiên là muốn, tuy Ôn Noãn không thế chấp nhận cậu ta, nhưng có thể đến nhìn cũng tốt rồi.
Kết quả đến biệt thự.
Lại nhìn thấy cái túi khóc Minh Châu này!
Nửa tháng sau.
Minh Châu kiểm tra thai sản, là tài xế đi cùng cô đến, bởi vì Lục Khiêm từng nói đi cùng cô nên không để người nhà đi theo.
Lão Triệu đưa cô đến cửa phòng bệnh.
Cười ha ha.
Minh Châu gõ cửa đi vào, vừa vào thì thấy phòng bệnh đã dọn dẹp sạch sẽ.
Ánh nắng chiếu vào.
Ra giường sạch sẽ ngăn nắp, tựa như chưa từng có ai năm.
Mọi thứ nơi này được dọn dẹp sạch sẽ, những thứ thuộc về Lục Khiêm lại không hề để lại.
Minh Châu ngây ngốc.
Lục Khiêm đâu.
Y tá kiểm phòng đi đến nhìn thấy cô, lấy ra một bức thư từ trong túi đưa cho cô.
Là Lục Khiêm gửi cho cô.