Cô muốn Bạch Vi ở cùng mình, nhưng Bạch Vi nói bọn họ đều đã trưởng thành, có cuộc sống riêng của mình.
Ôn Noãn nghĩ hẳn là Cảnh Sâm sẽ qua đêm ở chỗ cô ấy.
Suy nghĩ của cô đã bị Bạch Vi nhìn thấu.
Bạch Vi nghịch tóc, thản nhiên nói: "Phụ nữ cũng có nhu cầu sinh lý, Cảnh Sâm rất tốt, khiến tớ sướng hơn Diêu Tử An nhiều!"
Nghe xong, Ôn Noãn đỏ mặt.
Bạch Vi cố ý hỏi: "Cậu và Cảnh Từ... chẳng lẽ..."
Không có!
Ngay cả hôn nhau Ôn Noãn và Cảnh Từ cũng chưa từng hôn, cô không biết giữa họ có vấn đề gì, tóm lại đó chỉ là một tình yêu thuần khiết, trong sáng mà thôi.
Nhắc đến Cảnh Từ, Ôn Noãn nhớ tới hai ngày nay Cảnh Từ không hề liên lạc với cô.
Cô mơ hồ đoán được điều gì đó!
Đang suy nghĩ thì điện thoại bỗng reo lên, là số lạ.
Ôn Noãn ra ngoài nghe điện thoại, đầu dây bên kia là một người phụ nữ trung niên lịch sự.
"Cô Ôn, tôi là mẹ của Cảnh Từ, tôi muốn gặp cô."...
Nửa tiếng sau.
Ôn Noãn đi vào một quán cà phê cao cấp, vừa bước vào đã nhìn thấy một người phụ nữ quý phái ngồi gần cửa sổ.
Các đường nét trên khuôn mặt...Có phần giống với Cảnh Từ.
Ôn Noãn đi tới ngồi xuống, khẽ mỉm cười: “Bà là mẹ của Cảnh Từ phải không?”
Bà Cảnh tháo kính râm ra.
Bà ấy nghiêm nghị dò xét Ôn Noãn từ trên xuống dưới, Ôn Noãn đã trải qua việc này quá nhiều, nên không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.
Một lúc lâu sau, bà Cảnh mới nhạt nhẽo nói:
"Cô Ôn xinh đẹp hơn tôi tưởng tượng! Chẳng trách Cảnh Từ nhà chúng tôi đã phải lòng cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn nhắc tôi mãi phải gặp cô! Vốn dĩ... Cô là con gái riêng của chồng bạn học cũ của tôi, cũng coi như hiểu rõ, nhưng hai ngày nay tôi mới biết cuộc sống riêng tư của cô Ôn khá phong phú.”
Ôn Noãn thản nhiên: “Bà cứ nói.”
Bà Cảnh kiêu ngạo hất cằm.
"Em họ của Cảnh Từ là Cảnh Sâm có qua lại với một người phụ nữ không đứng đắn, nghe nói còn là người chưa ly hôn, nhà họ Cảnh có gia thế như thế nào, làm sao có thể cưới một người phụ nữ như vậy? Hơn nữa tôi nghe nói cô Ôn và cô Bạch Vi không chỉ là bạn cùng lớp mà còn là bạn thân, thậm chí trước đây cô Ôn từng có mối quan hệ với người của nhà họ Hoắc đúng không?"
"Cô Ôn, tôi rất lo lắng Cảnh Từ sẽ dẫm lên con đường như Cảnh Sâm."
“Cho nên cô Ôn, nếu cô muốn ở cùng với Cảnh Từ của chúng tôi, đầu tiên là phải cắt đứt quan hệ với cô Bạch, ngoài ra… Cô Ôn cũng phải giữ khoảng cách với anh Hoắc, dù sao miệng đời rất đáng sợ! Tốt nhất là cô nên ra nước ngoài một thời gian, đợi mọi người quên đi quá khứ của cô, tôi sẽ xem xét hôn nhân của cô và Cảnh Từ.”
...
Bà ấy nói xong, cầm ly cà phê lên, tao nhã nhấp một ngụm.
Bà ấy nghĩ, phụ nữ thông minh sẽ biết nên lựa chọn thế nào!
Ôn Noãn cười nhẹ.
"Cảm ơn đã yêu mến! Nhưng tôi không làm được!"
“Tôi không những không cắt đứt quan hệ với Bạch Vi, mà sẽ gắn bó với cô ấy cả đời… Về phần tôi và Hoắc Minh, tôi nghĩ cũng không có gì đáng xấu hổ! Nếu bà Cảnh có lòng thì hãy điều tra thêm, trước đây tôi còn có một mối tình bốn năm... Lại là con rể của nhà họ Hoắc! Thế nào... Có đặc sắc không? Có đủ không đứng đắn không?"
Mẹ của Cảnh Từ tái mặt.
Bà ấy chỉ tay vào Ôn Noãn, run rẩy vì tức giận...
Trước giờ, chưa từng có ai dám chống đối với bà ấy thế này!
Chương mới nhất được đăng tải tại Website Tamlinh247.com.vn - Nếu bạn đang ở website khác vui lòng quay lại ủng hộ website gốc tamlinh247 nhé !