Cậu cũng không nói gì mà chỉ cố gắng lau nước mắt cho Tần Dụ...
Ngoài cửa, Chương Bách Ngôn lẳng lặng đứng nhìn.
Thực ra, nếu như Tần Phấn không theo bọn họ trở về, thì cậu sẽ vĩnh viễn là cái dằm trong tim của Tần Dụ, cô sẽ vĩnh viễn căm hận bố của mình có một đứa con riêng, nhưng nếu Tần Phấn đi theo bọn họ, vậy thì Tần Dụ sẽ có thêm một người em trai.
Thời trẻ, Chương Bách Ngôn bị sự hận thù bủa vây.
Anh không muốn Tần Dụ cũng sống trong hận thù...
Đêm khuya.
Tần Dụ tắm rửa xong thì trở lại phòng ngủ.
Chương Bách Ngôn đứng dựa vào cửa sổ, cửa sổ phòng hơi mở, trong ngón tay thon dài của anh kẹp một điếu thuốc lá trắng như tuyết nhưng không hề châm lửa... Ở nơi này, chỗ ở nhỏ nên anh sợ Tần Dụ đang mang thai, không dám hút thuốc trong phòng ngủ.
Nghe thấy tiếng Tần Dụ đi vào, Chương Bách Ngôn nghiêng người nhìn cô.
Anh bỏ điếu thuốc trong tay vào bao thuốc, nhẹ giọng nói: “Dạy thằng bé làm bài tập một lát, có lẽ là tâm trạng bị ảnh hưởng nên làm rối tinh rối mù.
Anh cho rằng Tần Dụ sẽ không đáp lời.
Không ngờ cô lại đi tới, nhẹ nhàng ôm eo anh, tựa khuôn mặt lên vai anh lẩm bẩm: “Ngày mai em dạy thằng bé làm bài! Anh mệt cả ngày rồi, dạy bài tập nữa thì mệt quá.”
Chương Bách Ngôn không nói gì, ánh mắt thâm sâu.
Một lát sau, anh cúi đầu hôn cô một cái.
Anh ít nhiều gì cũng có chút không yên lòng, Tần Dụ do dự, cuối cùng vẫn hỏi: “Có phải anh đang nghĩ đến Tiểu Lục Hồi không? Nếu muốn, hôm nào đến thăm đi.”
Đôi mắt đen của Chương Bách Ngôn nhìn cô chăm chú.
Tần Dụ ôm chặt anh, giọng nói vang lên trong bóng đêm sâu thẳm: “Em biết anh nhớ con bé! Thấy Tần Phấn, anh lại càng nhớ con bé phải không? Trước khi chúng ta kết hôn anh còn có thể thường xuyên thăm con bé, bây giờ chắc cũng không tiện nhỉ? Chương Bách Ngôn, không phải em rộng lượng, mà chỉ là bởi vì... Đây là quá khứ của anh.”
Chương Bách Ngôn không nói được, cũng không nói không được, anh chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Cuối cùng thản nhiên nói: “Ngủ thôi!”
Nhưng trong đêm, anh nào ngủ được, lăn qua lộn lại đều là dáng vẻ của Tiểu Lục Hồi.
Trong bóng tối, Tần Dụ đưa tay sờ môi anh.
Cô cúi đầu nói: “Muốn thăm thì thăm đi! Cũng sẽ không ăn thịt anh!”
Chương Bách Ngôn nghiêng người qua, nhìn cô chằm chằm.
Một lúc lâu sau, trên mặt Tần Dụ nóng lên, mắng khẽ: “Có cái gì mà nhìn chứ!”
Chương Bách Ngôn nghiêm túc nói: “Em đẹp lắm.”
Ba chữ này vô cùng nghiêm túc vang vọng trong bóng đêm, dễ nghe hơn so với tất cả những lời âu yếm khác.
…
Dự án kia của Lục Thị cũng không ở thành phố B, lúc trước Chương Bách Ngôn đi đầu tư cũng mang theo tâm trạng có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng lúc này trúng thầu nên anh phải chạy qua chạy lại giữa thành phố C và thành phố B.
Tần Dụ phát hiện anh có ý muốn rút lui.
Cô không cho phép anh buông tha cơ hội này, cho dù đây là dự án của Lục Thị, cô cũng khuyến khích anh làm.
“Tình người là thứ yếu! Nếu như anh có thể thành công thì đó chính là bản lĩnh của anh.”
“Ở đây em có Tần Phấn chăm sóc! Hơn nữa, em có thể tìm một người giúp việc, phòng nhỏ thì trước tiên dùng tiền của em đổi cái phòng lớn hơn chút, sau này dù sao cũng phải chuyển.”
Tiểu Tần Phấn gật đầu: “Em sẽ chăm sóc chị.”
Tần Dụ liếc nhìn anh.
Chương Bách Ngôn không nỡ, cô mang thai vốn đã nặng nề, bây giờ lại có thêm một đứa nhỏ.
Nhưng Tần Dụ đã quyết định.
Cô đưa thẻ cho Chương Bách Ngôn, nhờ anh rút ra giúp cô hai trăm triệu để dùng: “Tìm một căn nhà mười lăm triệu một tháng, thuê nửa năm là chín mươi triệu, còn lại coi như chi phí trong nhà, tiền lương mỗi tháng của người giúp việc không thể ít hơn tám triệu, quá ít em cũng không dám thuê.”
Cô cúi đầu nhìn Tiểu Tần Phấn: “Học phí của thằng bé cũng không ít, đều phải chi tiêu.”
Tiểu Tần Phấn cúi đầu.