An Nhiên thật sự bị anh làm cho bực mình.
Cô thực sự không thể chấp nhận việc nói những điều như vậy ở bên ngoài giữa ban ngày ban mặt.
Hơn nữa, cô biết những năm nay Hoắc Doãn Tư chỉ có duy nhất một mình cô, sao anh có thể... nói những lời không đứng đắn như vậy?
An Nhiên buồn bực, hừ nhẹ một tiếng: "Anh cứ chờ đó!"
Hoắc Doãn Tư cũng không tức giận.
Anh nói: “Mặt trời sắp lặn rồi, tới đây, anh dạy em chơi hai lượt”.
An Nhiên không từ chối nữa.
Tất nhiên, với tình hình như vậy cô không thể đi một mình, cho nên cô đã đưa theo thư ký đi xe của công ty tới. Khi cô tới nơi thì đã là xế chiều.
Gió chiều có chút mát mẻ.
An Nhiên thay quần áo, mặc một chiếc áo khoác rộng. Khi đến nơi, cô cởi áo khoác đưa cho thư ký, sau đó cầm lấy cây gậy.
Điều ngạc nhiên là có rất nhiều người có mặt ở đó, khoảng bảy tám người.
Tất cả đều là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Hoắc Thị.
Điều khiến An Nhiên ngạc nhiên nhất là trong đó có một người quen cũ là Tân Bá Lai. An Nhiên không hiểu tại sao Hoắc Doãn Tư rõ ràng để tâm đến người này như vậy, nhưng lại giữ anh ta lại, thậm chí còn cất nhắc đến chức vụ phó giám đốc và cho phép anh ta tới những cuộc gặp mặt như thế này.
Tuy nhiên, với tu vi hiện tại của An Nhiên, cô sẽ không mất bình tĩnh.
Hiện tại, mặc dù cô và Hoắc Doãn Tư không thể xếp ngang hàng nhưng vẫn có thể coi là đối thủ làm ăn. Còn Tân Bá Lai có mặt tại đây cũng chỉ có thể đi nhặt bóng cho Hoắc Doãn Tư.
Tư thế nhặt bóng còn phải đẹp!
An Nhiên không khỏi đưa mắt nhìn Tân Bá Lai, nhưng anh ta tựa hồ hoàn toàn không quen biết cô, cũng không nhìn vào mắt cô. An Nhiên cụp mắt xuống... Hoắc Doãn Tư thật sự là giỏi đưa người ta vào khuôn khổ!
Hoắc Doãn Tư tiến lên.
Với vẻ mặt nghiêm túc, anh đưa tay ra nói: "Giám đốc An, quý nhân thường hay quên quá!"
Anh giả vờ, An Nhiên cũng giả vờ đưa tay ra: "Xin lỗi! Thực sự tôi có chút việc gấp”.
Hoắc Doãn Tư không nói gì nữa, giới thiệu ngắn gọn những người xung quanh với An Nhiên. Bọn họ phần lớn đều là nguyên lão của tập đoàn Hoắc Thị, có người làm việc ở đây từ thời Hoắc Chấn Đông. Tuy họ lớn tuổi nhưng ai nấy đều rất tham vọng, đến nỗi dù tuổi đã cao cũng không muốn lui về phía sau.
An Nhiên rất hào sảng bắt tay mọi người.
Mấy ông già đó cũng đã nghe phong thanh, cách đây không lâu nghe nói giám đốc Hoắc đã chia tay với người ta. Vậy mà bây giờ lại dẫn người ta đến chơi golf với những ông già này. Mặc dù ngoài mặt vẫn một câu giám đốc An hai câu giám đốc An, nhưng ai biết được sau lưng thì thế nào?
Có người cất tiếng khen: “Tôi vừa nhận được tin giám đốc An đã giành được khoản đầu tư của giám đốc Hứa! Ha ha, Hứa Hằng Đại đó tuy ngoài mặt thẳng thắn nhưng cũng rất tinh tường. Giám đốc An làm được như vậy đúng là không dễ dàng!"
An Nhiên cười nhẹ: “Cố Thị mở cửa kinh doanh, rất hoan nghênh các đối tác tới đầu tư”.
Hoắc Doãn Tư nghiêng đầu, gió xuân thoảng qua mặt: "Giám đốc An, đây là phó giám đốc nghiệp vụ của tập đoàn chúng tôi, Tân Bá Lai. Nói ra thì, hai vị còn là đồng hương. Hôm nay vừa hay giới thiệu hai người làm quen với nhau".
Vẻ mặt An Nhiên bình tĩnh.
Nụ cười của Tân Bá Lai có chút gượng gạo: "Giám đốc An”.
Anh ta đưa tay ra, muốn xua đi quá khứ mà bắt tay An Nhiên, nhưng Hoắc Doãn Tư lại liếc nhìn anh ta, bình tĩnh nói: “Không cần bắt tay! Giám đốc An bình thường rất dè dặt”.
An Nhiên đã nhìn ra sự vô liêm sỉ của anh ta từ lâu rồi
Cô ấy cũng không quan tâm.
Tuy An Nhiên chỉ là giám đốc điều hành một chi nhánh của tập đoàn Cố Thị, những lão già trong tập đoàn Hoắc Thị này giàu có hơn cô rất nhiều nhưng cô vẫn đại diện cho một công ty độc lập, có thể trò chuyện với Hoắc Doãn Tư một cách bình đẳng.
Hoắc Doãn Tư không nói chuyện công việc.
Anh đứng trên bãi cỏ xanh, hơi nghiêng người và chuẩn bị vung gậy.
Bộ đồ thể thao trắng như tuyết mặc lên người anh trông thật là đẹp!
Cây gậy vung lên, quả bóng rơi trúng lỗ!
Có lẽ rất hài lòng với thành tích của mình, Hoắc Doãn Tư thu gây, quay đầu nhìn An Nhiên: “Giám đốc An, cô thấy thế nào?”
An Nhiên đang định nói vài câu khen ngợi:
Nhưng cô nhìn thấy Hoắc Doãn Tư đang nhìn cô, trên môi nở nụ cười quyến rũ, đôi mắt lại đầy ý tứ sâu xa!
Mặt An Nhiên nóng bừng.
Rõ ràng là tên này lại đang quyến rũ cô!
May mắn thay, tu vi của cô đã thâm sâu hơn trước một chút, còn có thể mặt dày khen ngợi anh vài câu. Sau khi cô và anh khen qua khen lại vài câu thì anh bắt đầu dạy cô đánh golf. An Nhiên học một lúc nhưng trình độ chỉ ở mức trung bình.
Có điều Hoắc Doãn Tư dạy khá tốt!
An Nhiên cảm thấy chuyến đi hôm nay cũng có chút thu hoạch. Nhưng cô vẫn không hiểu ý anh là gì, chẳng lẽ chỉ vì muốn dạy cô chơi golf mà bỏ công sức mời cô đến đây như vậy sao?
Khi đang rửa tay trong nhà vệ sinh, cô đã suy nghĩ rất lâu đến nỗi thất thần.
"An Nhiên!"
Một giọng nói quen thuộc và xa xôi vang lên bên tai cô.
An Nhiên cứng đờ người rồi chậm rãi quay người lại thì nhìn thấy Tân Bá Lai.
Nhà vệ sinh được bài trí sang trọng, dưới ánh sáng của ngọn đèn pha lê, sắc mặt Tân Bá Lai hốc hác và xanh xao, giống như bộ dạng khi bị bệnh lúc trước.
An Nhiên không khỏi sững lại.
Cô nhớ lại quãng thời gian trước kia giữa bọn họ...
“Trông cô có vẻ sống tốt đấy”.
Tân Bá Lai cay đắng nói: “Sự nghiệp của cô rất tốt, tình cảm với giám đốc Hoắc cũng rất tốt! An Nhiên... thật sự, lần trước khi Hoắc tiên sinh cướp dự án đó, tôi còn tưởng rằng cô sẽ không còn gì. Thật không ngờ cô lại có thể trở mình như vậy”.
An Nhiên từ từ tắt vòi nước.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc vòi nước màu vàng, nhẹ nhàng nói: "Sau ngần ấy năm, anh vẫn hy vọng tôi sẽ có một cuộc sống tồi tệ phải không? Tân Bá Lai, tôi không hề làm gì có lỗi với anh”.