Ôn Noãn cảm thấy gượng gạo, cô nhỏ giọng nói: "Tôi đi xuống dưới."
Hoắc Minh chỉ lặng lẽ nhìn cô, một lát sau anh mới khàn giọng nói: "Ôn Noãn, xin lỗi."
Ôn Noãn bỏ chạy trối chết.
Hoắc Minh thu hồi tầm mắt, cúi đầu rút một điếu thuốc lá...
Khoảng hai mươi phút sau, mùi thơm ngát trong bếp tỏa ra, vừa ngửi đã biết là đồ ăn do Ôn Noãn làm.
Hoắc Minh dụi điếu thuốc, đi về phía phòng bếp.
Ôn Noãn bưng bát mì đến cho anh.
Cô định đi, anh lại giữ tay cô lại: "Ở đây với tôi."
Ôn Noãn lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc: "Hoắc Minh, nếu không phải anh đang bị thương thì tôi sẽ không bước tới đây nửa bước!"
Cô rất bình tĩnh, có lẽ là vì ban đêm đã khóc rất nhiều nên bây giờ đối mặt với anh, cảm xúc của cô như chết lặng, đã không còn đau như lúc trước.
Ánh mắt Hoắc Minh tối sầm.
Anh không ép buộc cô, chẳng qua không có cô ngồi cùng nên anh cũng không có tâm trạng ăn mì, vội vàng ăn xong một bát.
Ôn Noãn mang một cái chăn từ trong phòng khách ra, cô chỉ lên ghế sô pha nói: "Tối nay tôi ngủ ở đây."
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm: "Ngủ trong phòng ngủ chính đi! Cũng không phải chúng ta chưa từng ngủ chung, hơn nữa tôi sẽ không làm gì em!"
Ôn Noãn không ngây thơ như vậy.
Hoắc Minh có nhu cầu rất lớn về mặt đó, nếu nằm cạnh nhau thì chắc chắn anh sẽ động tình, hơn nữa... Bọn họ đã kết thúc rồi, không nên làm chuyện không rõ ràng như vậy.
Cô bình tĩnh từ chối: "Đã chia tay rồi thì nên rõ ràng rành mạch."
Cô uống rượu xong lại bị buộc tỉnh táo, lúc này đã rất mệt mỏi, chỉ quấn chăn nằm trên sô pha một lát đã chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Minh nhìn cô ngủ, yết hầu lên xuống.
Anh đi vào trong phòng ngủ, cầm cái chăn trên giường quay ra ném lên người cô, Ôn Noãn không tỉnh nhưng vẫn dựa theo bản năng kéo chăn quấn lên người, cả người cô nhìn cực kỳ mảnh khảnh...
Hoắc Minh nhớ tới chuyện cô uống rượu đêm nay, trái tim khẽ đau đớn.
Đi theo anh khiến cô khó chịu vậy à?
Cô thà uống rượu với người khác để kiếm một cơ hội chưa chắc đã thành công?
Hoắc Minh đi vào phòng làm việc, gọi một cuộc điện thoại.
Người nghe điện thoại là chị Lê.
Chị Lê rất lịch sự, nhưng trong giọng nói lại lộ ra vẻ xa cách: "Luật sư Hoắc, đã muộn thế này, anh còn có việc à?"
Hoắc Minh nắm chặt điện thoại, trong đêm tối, giọng nói của anh có vẻ cực kỳ lạnh nhạt.
"Tổng giám đốc Lê, chỗ các cô còn thiếu học sinh không?"
"Thiếu chứ! Sao lại không thiếu được!"
...
Chị Lê chửi thầm trong lòng: Loại cậu ấm nhà giàu ngu ngốc!
Hoắc Minh lạnh nhạt nói: "Ngày mai tôi giới thiệu học sinh cho chị, để cô giáo Ôn giảng dạy!"
Chị Lê trợn mắt, cố ý hỏi.
"Là con của luật sư Hoắc à?"
Hoắc Minh nhẹ nhàng cười: "Tổng giám đốc Lê, chị đã nhìn thấy Ôn Noãn to bụng bao giờ chưa? Là một người thân thôi."
Chị Lê phỉ nhổ: Đúng là cái loại không biết xấu hổ.
Hình trên tạp chí thì có vẻ đứng đắn, nhưng sau lưng đúng là kiểu lang thang phóng đãng!
Nhưng dù thế nào đi nữa, tiền chảy vào túi cũng là chuyện tốt, chị Lê nói bóng nói gió một hồi để hỏi thăm Ôn Noãn.