Trong xe, Tần Dụ ngồi ở ghế phó lái.
Lục U vẫn từ chối: “Tôi tự bắt xe cũng được, cũng rất tiện.”
Trời mưa rất to.
Ven đường người đi lại hối hả, xe taxi nào cũng đã có khách, làm sao bắt được xe? Lục U giả vờ xem di động, Chương Bách Ngôn lại thúc giục: “Lên xe! Tôi đưa cô đến công ty.”
Tần Dụ cũng nhẹ nhàng tiếp lời.
Lục U không từ chối được, cô cười miễn cưỡng: “Phiền phức!”
Cô ngồi vào ghế sau, mái tóc hơi ẩm ướt.
Tần Dụ đưa khăn mặt cho cô, mỉm cười hỏi han vài câu, Lục U trả lời qua loa…Cô không có ý nghĩ làm bạn với Tần Dụ, vì quá khứ giữa cô và Chương Bách Ngôn còn có sự tồn tại của Tiểu Lục Hồi, quả thực cô không phù hợp để thân thiết với vợ của Chương Bách Ngôn.
Nếu quá thân, trái lại sẽ làm người khác bị tổn thương.
Trong suốt hai mươi phút lái xe, Lục U ngồi im lặng ở ghế sau.
Phía trước, Chương Bách Ngôn chăm chú lái xe.
Đến ngã tư đèn đỏ, khi xe dừng lại Tần Dụ sẽ tán gẫu với anh một vài câu, hoặc là về bộ phim cuối tuần, hoặc là về kế hoạch du lịch tiếp theo, bọn họ nói chuyện giống như người yêu lâu năm hay như một đôi vợ chồng già, thảnh thơi nhàn hạ.
Chương Bách Ngôn hờ hững trò chuyện với người vợ chưa cưới, chưa từng phớt lờ cô ấy.
Cuối cùng, xe dừng lại dưới tòa công ty của Lục U.
Chương Bách Ngôn rất lịch thiệp mở cửa xe, Lục U xuống xe và nói cảm ơn, đang muốn đi vào thì thấy Tần Dụ cũng xuống xe, đang đứng sóng vai cùng với Chương Bách Ngôn…Cô hời hợt nói lời cảm ơn rồi bước vào tòa nhà.
Mưa vẫn đang rơi…
Chương Bách Ngôn thu lại ánh mắt, lạnh nhạt mở miệng: “Lên xe đi!”
Khi ngồi lại vào trong xe, bầu không khí vậy mà lại áp lực hơn so với khi có Lục U, Chương Bách Ngôn vẫn luôn im lặng, chỉ tập trung nhìn vào tình hình xe phía trước.
Tần Dụ ngồi ở bên cạnh anh.
Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Anh giận à?”
“Không có!” Người đàn ông trả lời rất nhanh, nhưng vì trả lời quá nhanh, nên dường như có ý nghĩa khác.
Không khí trầm xuống.
Lát sau, Tần Dụ nhẹ giọng nói: “Anh chắc chắn là khinh thường tôi! Đúng, là tôi muốn cô ấy lên xe, là tôi muốn nhìn xem giữa hai người rốt cuộc có còn vương vấn hay không, là tôi không có cảm giác an toàn cho nên muốn thử anh một chút, thậm chí tôi còn cố ý bày tỏ tình cảm với anh trước mặt cô ấy.”
Tiếng mưa bên ngoài ngày một lớn hơn.
Giọng nói của Chương Bách Ngôn trở nên nặng nề: “Vậy em đã có được đáp án chưa?”
Câu hỏi này rõ ràng là đang không vui.
Tần Dụ đã có được đáp án.
Bởi vì còn quan tâm, cho nên Chương Bách Ngôn mới có thể không vui, mới có thể tức giận…Anh sợ Lục U khó chịu, người mà anh thương tiếc vẫn luôn là Lục U, anh chưa bao giờ nghĩ tới những lời đồn đại mà cô phải chịu đựng.
Tần Dụ nhẹ giọng nói: “Để tôi xuống bên đường đi! Tôi tự bắt xe về.”
Chiếc xe rít lên rồi dừng lại.
Nhưng Chương Bách Ngôn không để cô xuống, mà khóa ở bên trong xe.
Anh ngiêng người nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Tần Dụ, anh nghĩ chúng ta cũng đã chừng này tuổi rồi, không nên quanh co lòng vòng. Những điều anh nên thẳng thắn thành thật với em thì cũng đã thẳng thắn thành thật, anh với cô ấy không có gì cả, em cũng thấy không phải là anh không cần cô ấy, mà là cô ấy không cần anh! Sau này, không cần làm lại những phép thử trẻ con như vậy nữa.”
Anh dừng một chút, giọng nói có chút dịu dàng: “Nếu em thực sự không chấp nhận được…”
Anh muốn nói, hủy bỏ hôn lễ.
Cuộc đời còn rất dài, nếu miễn cưỡng kết hôn, ở trong lòng cô, đoạn tình cảm này như gai đâm vào cổ, điều đó có nghĩa là gì, lúc đó người bị ràng buộc không phải là anh mà là Tần Dụ…
Anh rất bình tĩnh đưa ra đề nghị.