Minh Châu vừa nhìn đã hiểu vấn đề.
Ôn Noãn đã ra tay.
Quả nhiên, ngồi trên xe vừa mở Facebook ra là thấy ngay tin tức “Hot” hiện trên đầu trang.
[Chuyện tình tiểu hoa mới nối và ông chủ lò than]
Minh Châu mở tin tức ra xem.
Chủ bài đăng viết rất đặc sắc, còn đính kèm một hình ảnh chụp Khúc Ninh và Tống Giám đổc Trương nắm tay nhau trông rất thân mật.
Trợ lý lại gần thì thầm với cô: “Giờ thì không còn ai bám theo cô nữa rồi, nghe nói vợ của Tống Giám đốc Trương đã đến thành phố B rồi, còn kéo thêm bốn người nữa thề sẽ đánh chết ông Trương nữa đó!”
Minh Châu kinh ngạc.
Trợ lý ra vẻ thần bí, tiết lộ: “Tống Giám đốc Trương ăn bám nhà vợ leo lên mà.”
Minh Châu cười khinh bỉ, nhắn tin cho ôn Noãn.
[Cảm ơn chị dâu.]
Lúc này, cô Khúc lảo đảo chạy đến, đập lên cửa xe của cô.
Minh Châu hạ cửa sổ xuống: “Có chuyện gì?”
Khúc Ninh không ngốc, cô ta nhìn ra được chuyện này không phải Minh châu làm nhưng chắc chắn có liên quan đến Minh Châu cho nên mới muối mặt lại đây cầu xin: “Cô Hoắc, tôi cầu xin cô, xin cô hãy cứu tôi!”
Minh Châu chỉ im lặng nhìn cô ta. Một lúc lâu sau, cô mới cười nhạt rồi nói: “Muộn rồi! cổ mà chịu đi!”
Ngay từ lúc cô ta tiết lộ hình ảnh của Thước Thước và Tiểu Lục u ra thì cô ta đã không còn xứng đáng làm người nữa.
Minh Châu không phải là người độc đoán.
Cồ và Lục Khiêm quả thực chưa kết hôn, Khúc Ninh yêu và muốn theo đuổi Lục Khiêm là quyền tự do của cô ta nhưng cô ta lại động chạm và làm tổn thương người khác.
Cái kết ngày hôm nay đều do cô ta tự chuốc lấy.
Chiếc RV màu đen từ từ di chuyển…chỉ còn lại Khúc Ninh đứng đó với vẻ mặt ngơ ngác.
Ngay lúc đó, di động cô ta vang lên. Người gọi là Tổng Giám đốc Trương, giọng điệu ông ta dửng dưng không còn chút tình cảm nào: “Tiểu
Khúc à, thời gian qua tôi đối xử với em rất tốt mà, đúng chứ? Vì tiến cử em mà làm mích lòng ông Lục, quặng mỏ của tôi còn chưa xử lý ổn thỏa nữa, vậy mà em lại còn đụng vào nhà họ Hoắc kéo theo cả tôi xuống nước. Tôi nói cho em nghe bà vợ của tôi không phải dạng vừa đâu, có ngày bị đánh cho tàn phế cũng không biết chừng đó. Muốn sống yên ổn thì giữ kín cái miệng giùm tôi!”
Khúc Ninh nghe mà ấm ức, nước mắt chực trào.
Cô ta hậm hực tắt máy, vừa định rời đi thì điện thoại đã bị người khác hất mạnh xuống đất.
Một người phụ nữ cao to khuôn mặt trang điếm lòe loẹt thình lình xuất hiện.
Mặc áo lông vào một ngày nắng nóng thế này thì chỉ có thể là người Tây Bắc.
“Mày họ Khúc phải không? Là con ả dan díu với ông Trương chồng bà?”
Khúc Ninh giật giật khóe môi. Cô ta còn chưa kịp lên tiếng phủ nhận thì người phụ nữ kia vừa nhìn đã hiểu: “Đánh nó cho bà! Nhằm vào mặt mà đánh, đánh nát cái mặt nó đi, cho nó khỏi đi dụ dổ chồng người khác nữa! Hôm nay bà sẽ thay trời hành đạo, trị con ả này!”
Nghe lệnh từ bà ta, mấy tên cao to đi theo tiến lên nắm tóc Khúc Ninh.
Chát! Chát! chát!
Mười mấy cái tát liên tục giáng xuống, cánh tay trắng nõn bị véo xanh chỗ này tím chỗ kia không chút thương tiếc.
Người phụ nữ xả giận xong, hả hê ném xuống hai ngàn tệ: “Tự đi mà xử lý đi, đừng đế cho bà thấy mặt mày nữa! Còn mấy thứ ông Trương đưa, coi như bà bố thí cho mày! Nhưng bà nói cho mày biết, để cho bà lại thấy mày dụ dỗ chồng bà…coi chừng bà lột da mày!”
Hai ngàn tệ nằm rải rác đầy đất…
Khúc Ninh đứng đó, bị người chỉ trỏ đàm tiếu.
Cô ta đi dò la khắp nơi, cuối cùng cũng biết được người không thể động vào…là òn Noãn!
Đáng lẽ cô ta nên đi cầu xin ôn Noãn
…Nhưng cô ta không cam tâm! Cô ta chỉ muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, muốn sống cuộc sổng tốt đẹp hơn thôi mà, tại sao lại bị đổi xử như thế này?
Rời khỏi bệnh viện, cô ta đắn đo suy nghĩ.
Nếu đi gặp Tổng Giám đốc ôn thì có lẽ cô ta sẽ có hội, nhưng chắc chắn phải đánh đối điều kiện.
Khúc Ninh lập tức từ bỏ ý định.
Cô ta lẩn trốn một thời gian để dưỡng thương. Sau một tuần, vết thương đã lành dần, lời đồn cũng lắng đi ít nhiều, nhưng sau vụ này cô ta đã thành trò cười ở trong giới.
Khúc Ninh đố hết mọi hận thù lên đầu Minh Châu, cô ta càng không từ bỏ Lục Khiêm. Ngay sau khi hồi phục cô ta liền đi đến công ty của Lục Khiêm, đám nhân viên ở quầy lễ tân nhìn cô bằng ánh mắt kỳ thị, ngầm muốn nói: “Tổng Giám đốc Lục không muốn gặp cô đâu!”
Khúc Ninh đang muốn nói điều gì thì cô lễ tân nói thẳng: “Cô Khúc, Tổng Giám đốc Lục là người đã có gia đình rồi!”
Khúc Ninh đã bao giờ bị một nhân viên lễ tân đối xử như thế này, cô ta sắp nổi cơn thì thấy một người bước ra từ thang máy.
Cô ta biết người nọ, đó là thư ký Liễu, người thân cận của Lục Khiêm.
Khúc Ninh bước tới, nói: “Thư ký Liễu, tôi muốn gặp Tổng Giám đốc Lục, chắc chắn anh ấy đang hiểu lầm tôi!”
Thư ký Liễu trước giờ luôn cư xử nho nhã với mọi người, nhưng anh ta thực sự không hề có chút thiện cảm gì đối với người này.
Anh ta nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, nói xúc tích: “Cô Khúc, cô mà cứ tiếp tục quấy rầy như này thì sẽ làm phiền Tổng Giám đốc Lục đấy!
Người khác có thể không hiểu chứ tôi sao có thể không biết một khi ông ấy tức giận sẽ đáng sợ đến nhường nào!”
Khúc Ninh cắn đôi môi đỏ: “Tôi cũng chẳng muốn như thế này đâu!”
Thư ký Liễu cho rằng cô ta hết thuốc chữa rồi!
Lúc này, một chiếc ô tô dừng trước cửa, một người trông có vẻ như người hầu tiến vào và đưa cho thư ký Liễu một hộp đựng cơm.
Thư ký Liễu nhận lấy rồi lên lầu.
Khúc Ninh nhanh trí đoán đây là thức ăn của Lục Khiêm nên vội vàng chạy ra theo.
“Đợi một chút!”
Người đưa cơm quả nhiên là người hầu ở biệt thự của Lục Khiêm.
Lục Khiêm sức khỏe kém không thích hợp ăn đồ ăn bên ngoài, bà cụ ở nhà mỗi ngày làm các loại món ăn khác nhau rồi cho người giao đến cho ông.
Người hầu kia rất kín miệng, thấy thế Khúc Ninh lấy từ trong ví ra một xấp tiền phải tầm…năm ngàn tệ!
Khúc Ninh đưa ra đề nghị với cò ta mỗi tháng đều sẽ đưa chừng này…Năm ngàn tệ mỗi tháng, người hầu đó dao động!
Cũng chỉ là đưa cơm cho ông Lục mà thôi, chẳng có gì nữa hết! Cô ta không nói thì người khác cũng sẽ không biết!
Thư ký Liễu lên lầu và mở cửa văn phòng.
Lục Khiêm đang ngồi đọc tài liệu.
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào người ông, trông đầy vẻ nho nhã.
Thư ký Liễu đặt cơm lên bàn và bày ra từng hộp từng hộp, cười nói: “Bốn món ăn một món canh, nhiêu đây món đủ để cho bác gái bận rộn từ sáng đến giờ rồi, bác gái quả thực rất thương ngài.”
Ánh mắt Lục Khiêm vẫn dán chặt vào tài liệu.
Ông hờ hững đáp: “Cứ để cho người hầu làm là được, bà ấy cứ thích kiếm việc vào người cho mệt thế đấy!”
Thư ký Liễu tủm tỉm cười.
Lục Khiêm nhớ đến một chuyện: “Chi nhánh ở thành phố c thế nào rồi? Tòi nhớ có một dự án xảy ra chút vấn đề, đã giải quyết được chưa?”
Thư ký Liễu vội đáp: “Người phụ trách ở nơi đó thực sự rất cứng nhắc, phải thông qua nhiều quan hệ mới xong việc.”
“Giải quyết được thì tốt!”
Lục Khiêm ký tên rồi đóng văn kiện lại, đi sang ăn cơm.
Món nào bà cụ nấu cũng nhẹ nhàng thanh đạm, thích hợp với dạ dày của ông, tất nhiên hương vị vẫn đảm bảo độ ngon.
Lục Khiêm ăn cơm, trong lòng cảm thấy thỏa mãn.
Ông định chờ cho chi nhánh công ty ở thành phố B ốn định rồi sẽ chuyển về thành phố c, khi đó ông với Minh châu và hai đứa nhỏ sẽ cùng nhau quay về…
Thư ký Liễu cũng ăn phần của mình, được một lúc thì anh ta mới nhớ đến vụ việc vừa nãy, nói: “Cô Khúc vừa đến đây, hình như là muốn xin lỗi ngài nhưng mà tôi đã đuối đi rồi!”
Lục Khiêm suýt chút nữa đã quên mất người này.
Nhắc đến chuyện này ông lại thấy nhức đầu: “Tôi muốn tống khứ cô ta đi từ láu rồi nhưng Minh Châu không cho, cò ấy bảo mấy cô gái như thế nhiều lắm sao mà xử lý cho xuế, nếu ai cũng phải làm vậy thì mệt chết mất!”
Thư ký Liễu dí dỏm nói: “Cô ấy bây giờ cũng rộng lượng phết!”
Lục Khiêm liếc anh ta: “Rộng lượng chỗ nào
chứ! Rõ ràng là tôi không còn đủ hấp dần nữa, lúc trước máu ghen của cô không phải chuyện đùa đâu, đâu có giống như bây giờ còn chấp nhận vào chung đoàn phim với người ta!”
Thư ký Liễu cười trêu: “Càng tốt chứ sao! Cô ấy với cô Hồ giờ còn làm bạn với nhau nữa!”
Lổ tai Lục Khiêm giật giật, nghe hơi chói.
Ông ném đũa, nói: “Truyền Chí, tôi không thích nghe mấy lời như vậy nữa đâu!”
Khúc sau ông lại nói thầm: “Tôi và cô Hồ đã không còn liên lạc gì nữa rồi.”
Thư ký Liễu gắp thêm đồ ăn cho ông: “Tôi biết mà, ngài bây giờ tu tâm dưỡng tánh nhiều rồi.”
Lúc này Lục Khiêm mới miễn cưỡng nguôi xuống…
Trưa ngày hôm sau.
Hai người bọn họ vẫn cùng nhau ăn cơm, thư ký Liễu mở hộp cơm ra, cười nói: “Bác gái nay chịu cho thêm chút thức ăn mặn rồi.”
Lục Khiêm nhìn qua, thấy đồ ăn có chút khác biệt so với bình thường…thịt nhiều hơn.
Ông ăn được một đũa liền nhíu mày, nói: “Hôm nay không phải bà ấy nấu, có lẽ là ngại nhọc nên sai người hầu trong nhà nấu. Thịt cũ rồi, nhiệt độ cũng chưa tới.”
Thư ký Liễu cười, nịnh nọt một phen.
“Lưỡi của ngài vốn dĩ nhạy cảm, tôi thấy ngay cả những người sành ăn cũng chưa chắc so được với ngài đâu.”
Những lúc chỉ có đàn ông với nhau, bầu không khí thoải mái làm cho nội dung cuộc trò chuyện đôi lúc không kiểm soát.
Tựa như Lục Khiêm, bản tính phong hoa tuyết nguyệt cứ thế mà hạ bút thành văn, ông thản nhiên cười nói: “Còn phải nói nữa sao! Không những đồ ăn ngon mà dùng đế đối phó phụ nữ cũng nhanh gọn luôn, ha ha, nhưng thiếu nữ mới lớn như Minh Châu thì lại không dễ!”
Ông tùy hứng nói mà không để ý đến có người đang đứng ở cửa…Minh Châu và nữ thư ký của ông.
Khuôn mặt Minh châu hết trắng rồi lại chuyển sang đỏ, vừa thẹn vừa tức.
Nữ thư ký cũng đỏ bừng cả mặt.
Tổng Giám đốc Lục đang nói linh tinh cái gì vậy, muốn người ta không hiểu lầm cũng khó!
Nữ thư ký nhanh chân chạy trước.
Minh Châu cũng muốn trốn đi nhưng Lục Khiêm và thư ký Liễu đã nhìn thấy cô.
Thư ký Liễu nhận thấy tình hình không ổn lập tức đứng dậy hòa giải: “Ha ha, à thì là, ngài khéo
dỗ dành người khác, hay dùng lời ngon tiếng ngọt…”
Minh Châu cũng không thiếu các loại tình thú, thời niên thiếu còn suổt ngày ôm ấp õng ẹo gọi ‘chú Lục, chú Lục’.
Nhưng mấy chuyện nam nữ riêng tư này mà Lục Khiêm lại đem nói với người khác khiến cô thực sự…câm nín, vừa thẹn vừa giận.
Minh Châu quay người bỏ đi.
Lục Khiêm buông đũa xuống lập tức đuối theo.
Trước giờ ông ấy luôn điềm tĩnh chín chắn, có khi nào lại rơi vào hoàn cảnh bối rối thế này? Các thư ký nữ của Lục Khiêm thấy Tổng Giám đốc Lục hốt hoảng đuổi theo thì gấp rút nhấn nút thang máy.
Minh Châu đứng trong thang máy, cả khuôn mặt cô vẫn còn nóng bừng.
Cô không ngừng nhớ lại vẻ mặt của Lục Khiêm khi nói về chuyện đó, thản nhiên và tùy ý tựa như đang nói chuyện gia đình thường ngày.
Cô tức đến mức nước mắt lưng tròng.
Ngồi trong xe, cô không chần chừ mà khởi động máy ngay lập tức.
Cô không muốn về nhà, cô không muốn nhìn thấy mặt Lục Khiêm.
Cuối cùng, cô lái xe đến căn nhà trên đường Quảng Nguyên, nơi này thường không có người ở lại.
Minh Châu lên lầu, không đi thay quần áo mà leo thẳng lên giường luôn.
Cô vừa mới trở về, vốn định cùng Lục Khiêm đi đón Lục Thước nhưng vừa bước tới cửa thì lại nghe phải mấy lời đáng ghét đó.
Cô gọi điện bảo tài xế đi đón Thước Thước.
Mấy ngày hôm nay cô bận rộn trước sau thế nên vừa nhắm mắt lại liền mệt mỏi thiếp đi.
Lục Khiêm chạy theo nhưng không đuối kịp.
Di động tắt máy, gọi về chung cư và nhà họ Hoắc đều bảo chưa thấy về.
Lục Khiêm lệnh cho thư ký kiếm tra tất cả các khách sạn ở thành phố B nhưng không có thông tin nào cho thấy Minh Châu đã đến cả.
Lục Khiêm ngồi ở trong xe tĩnh lại tâm tình trong chốc lát, sau đó ông lái xe về hướng đường Quảng Nguyên.
Khi đến nơi thì đã là hai giờ chiều.
Mở cửa ra, bên trong yên tĩnh nhưng trên ghế sô pha có một chiếc túi Hermes màu đỏ.
Lúc này Lục Khiêm mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông cởi áo khoác, thay giày rồi đi vào phòng
ngủ.
Nhẹ nhàng mở cửa ra, ông thấy Minh Châu đang nằm cuộn tròn trên giường, trong tay ôm một chú thỏ bông Stella Lou.
Không đắp chăn.
Lục Khiêm đi đến bên giường và đắp chăn cho cô, Minh châu không tỉnh lại mà chỉ nhẹ nhàng trở mình.
Đã mấy ngày rồi ông không gặp cô nên liền cởi giày và vớ rồi nằm lên giường, ôm cô vào lòng.
Lúc ông tỉnh lại thì màn đêm đã buông xuống.
Lục Khiêm mở mắt ra, phát hiện người trong lòng mình rất nóng, ông giật mình đưa tay chạm vào trán cô.
Nóng.
Ông vừa thương vừa áy náy, nếu như ông không nói ra những lời khốn nạn đó thì cô cũng sẽ không giận đến mức vừa chạy đến đây đã vùi đầu ngủ mà không đắp chăn!
Lục Khiêm đứng dậy đo nhiệt độ cho cô…hơn 38 độ.
Ông gọi điện cho bác sĩtư nhân đến.
Bác sĩ tới, tiêm cho cô một mũi thuốc hạ sốt, quan sát trạng thái của cô rồi nói: “Bệnh nhân có
vẻ như đã rất mệt, cứ đế cô ngủ thêm một lát!”
Lục Khiêm gật đầu và tiễn ông rời đi.
Vị bác sĩ đó còn ráng nhòm vào bên trong, cười nói: “Đáy hẳn là Minh Cháu mà ông Dịch đã nhắc đến đúng chứ? Quả nhiên rất xinh đẹp.”
Lục Khiêm vội vàng đuổi ông ấy đi nhưng ông ấy lại cứ mặt dày nán lại, nói: “Nơi này trông cũng khá tuyệt đó! ông quả nhiên là rất biết tình thú!”
Rốt cuộc ông bác sĩ cũng bị tiễn đi.
Lục Khiêm quay lại ngồi ở bên giường, lặng lẽ nhìn Minh Châu.
Ông nghĩ mình cần phải làm cái gì đó nên đã vào bếp nấu cháo rồi lại làm thêm vài món ăn thanh đạm thích hợp cho người bệnh.
Xong xuôi, ông trở về lại bên giường ngẩn người chờ cô tỉnh.
Minh Châu tỉnh lại lúc mười hai giờ kém.
Cả người cô đều dính nhớp, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng, không thoải mái chút nào.
“Tỉnh rồi à?” Lục Khiêm nhìn cô, nhẹ giọng nói.
Minh Châu mệt mỏi không còn chút sức lực, cô tựa đầu lên gối, nhìn ông.
Cả hai không nói một câu gì.
Cô không thế quên đi được những lời ngả ngớn mà ông đã nói lúc đó, ông cũng thể nào vờ như mình chưa từng nói gì.
Mãi một lúc lâu sau, Minh Châu cất lời trước: “Em muốn đi tắm!”
Lục Khiêm nhíu mày: “Em đang sốt thì đừng nên tắm, anh dùng khăn lau cho em!”
Minh Châu bướng bỉnh không chịu.
Cô kiên quyết đứng lên và đến phòng thay đồ lấy quần áo.
Cô đi tắm không khóa cửa lại, Lục Khiêm ngồi ở phòng ngủ nghe tiếng nước chảy, chờ đến khi cô tắm xong rồi ông mới tiến vào.
Minh Châu đang lau mình.
Ông giành lấy khăn tắm trong tay cô, nhẹ nhàng thấm nước.
“Giận rồi?”
Minh Châu im lặng không nói, cô muốn lấy một chiếc khăn khác nhưng bị Lục Khiêm ngăn lại.
Ông mở rộng chiếc khăn tắm ra, bao lấy cô từ phía sau rồi ôm vào lòng.
Ông ghé môi vào sau tai cô, thì thầm: “Sau này anh sẽ không nói những lời như thế nữa, em đừng giận nữa, được không?”
Minh Châu liếc xéo ông một cái, đổi chủ đề: “Em đói!”
Lục Khiêm xuất quân công cốc, đành phải đế cô mặc quần áo vào rồi đi ăn cơm.
Trong bữa ăn, cả hai đều im lặng.
Minh Châu đột ngột lên tiếng: “Lục Khiêm, em không thích anh nói ra những lời như thế. Dù thư ký Liễu là người anh thân cận nhất nhưng những chuyện riêng tư của chúng ta anh không nên lấy ra nói mát như thế.”
Nếu cô không biết thì thôi, nghe được rồi lại khỏnq biết phải đối mặt với thư ký Liều kiểu qì.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK