Sau khi cô rời đi.
Lục Khiêm ở lại căn hộ một đém, năm trên giường, xung quanh đều là đồ cò để lại.
Toàn những thứ lặt vặt, phần lớn là do ông mua cho.
Minh Châu không biết làm việc nhà, phòng ngủ cũng rất lộn xộn, chú Lục õng phải thường xuyên dọn dẹp giúp cò, ngay cả khi cò đến kỳ ở đây, cũng là òng giặt quần nhỏ bị bấn cho cò.
Gối đau toàn là hơi thở của cô.
Lục Khiêm khòng thế nào ngủ nổi, cuối cùng dứt khoát đứng dậy, ngồi xuống sò pha hút thuốc.
Ông cầm điện thoại di động trong tay, ông nghĩ nếu cò gọi cho ỏng, chăc chăn ông sẽ băt máy, dù không nói được gì đi chăng nữa, chỉ cần nghe thấy giọng cô là được rồi.
Một đêm qua đi, gạt tàn đầy tràn, nhưng õng không nhận được bất cứ cuộc gọi nào từ cò.
ỏng hiếu, bọn họ kết thúc rồi.
Con gái của một gia đình tốt như vậy, sao phải dây dưa với ông?
Trời vừa hừng sáng, thư ký Liễu lo lắng đấy cửa bước vào.
Vừa vào trong anh ta đã bị khói thuốc mịt mù làm cho ngạt thở, không khỏi trách móc ỏng: “Ngài Lục, ngài nén giữ gìn sức khỏe của mình đi, hút thuốc như vậy không tốt đâu,”
Lục Khiêm nhìn anh ta, dập điếu thuốc trong tay, từ từ ngã lưng vào ghê’ sò pha.
Một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Cậu thay tòi làm một chuyện.”
Ông biết Minh Châu không thiếu thứ gì, nhưng dù sao bọn họ cũng đã từng bên nhau một thời gian, sau khi chia tay với cò, có lẽ ông sẽ ở như bây giờ đến hết đời, có tiền hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lục Khiêm trầm giọng phân phó.
Thư ký Liều cũng giật mình kinh ngạc.
Lần yêu đương này của ngài Lục đúng là lay động đất trời, những thứ õng định cho cô, đừng nói là nam nữ chia tay nhau, có khi đến vợ chồng ly hòn cũng không thể làm được vậy.
Việc này gần như là cho cô tất cả tài sản của mình.
Thư ký Liều không nói gì, chỉ vội vàng chạy ra ngoài làm việc.
Cách ngày, anh ta hẹn gặp Minh Châu ở một quán cà phê không tệ.
Thư ký Liễu tới trước, trong tiết trời đau xuân, anh ta mặc một bộ u phục len màu nâu sậm, im lặng nghịch bật lửa, trong tay là một tập tài liệu chuyển giao rất dày.
Mười lăm phút sau, Hoắc Minh Châu xuất hiện, ngồi xuống đối diện anh ta.
“Ông ấy có gì muốn nói sao?”
Thư ký Liễu nghe thấy giọng cò thì ngẩng đầu lên, cá kinh trong lòng.
Mới hơn một tháng tròi qua, cỏ gái nhỏ đã gầy đi rất nhiều, trỏng tiều tụy vò cùng.
Anh ta vội vàng đứng dậy, kéo ghế ra cho Minh Cháu, cố ý dùng giọng điệu bình tình ôn hòa đế nói chuyện với cô, nhưng khi Minh Châu thấy chồng tài liệu kia, cò hỏi thẳng: “Đây là bồi thường mà õng ấy cho tôi sao?”
Thư ký Liều hơi mất tự nhiên, lát sau mới ừ một tiếng.
Minh Châu cầm lên lật lật mấy tờ, sau đó những ngón tay nhỏ nhằn thon dài vuốt ve mặt giấy. Cò nhẹ giọng nói: “Nếu tòi và ông ấy chỉ là chơi đùa với nhau, thì cần gì phải tỏ ra thâm thiết đậm sâu đến vậy! Tói khòng cần những thứ này, anh nói lại với õng ấy đi, tòi đâm bảo sẽ không quấy rầy ông ấy.”
Nói xong những lời này, tròng cò kiệt quệ như thể vừa rồi đã dùng hết sức lực của mình.
Ngay cả chính cô cũng hoảng hốt rất lâu…
Chú Lục…
Cò đã gọi hai tiếng “chú Lục” này rất lâu, những gì ỏng cho cò, những gì ông hứa hẹn đều khiến cò nghĩ rằng ông và cò sẽ bên nhau đến cuối con đường, nghĩ rằng cô có thể ở bên ông mãi mãi, mà ông cũng sẽ luôn che mưa chẩn gió cho cô.
Hóa ra, tất cả đều do cò tưởng bở!
Hóa ra, cô cũng chỉ là một trong biết bao nhiêu mối tình của ông…
Thư ký Liều thuyết phục nửa ngày, cò cũng không chịu nhận lấy.
Anh ta chỉ đành quay về hỏi ý Lục Khiêm, ỏng đứng trước cửa sổ sát đất của khách sạn, đưa lưng về phía anh ta, im lặng hồi lâu mới nói:
“Biết rồi:1
Thư ký Liễu rời đi, Lục Khiêm cụp mắt, nhìn chăm chú chiếc nhẫn kim cương trên tay.
Đúng vậy, cò đơn thuần như thế,
Làm sao có thể nhận những thứ này!
Lục Khiêm không ngờ mình sẽ thích một người nhiều như vậy, lúc làm việc thì không sao, nhưng đến khi rảnh rổi, cả đêm ông đều mơ về cô, đi trong đám đỏng dều võ thức quay lại phía sau, ngay cá khi xã giao với nhóm ông Dịch, ông cũng luôn nhìn về phía cánh cửa màu đồng kia, như thể giây tiếp theo, cô gái của ông sẽ đấy cửa bước vào.
Vẻ mặt nước mắt lưng tròng kia, gọi ỏng là chú Lục.
Rất lâu sau đó, ông mới nhận ra rằng, buông bỏ cò, là một việc rất khó, cực kỳ khó …
Khoảng một tuần sau, bọn họ vô tình chạm mặt nhau trong một bữa tiệc tối tại thành
phố B.
Cô đến cùng Hoắc Minh.
Mặc một chiếc váy xẻ tà màu kem,
Trẽn cố đeo một sợi dây chuyền kim cương, mái tóc đen dài xõa xuống tới eo.
Cả người tinh tế, xinh đẹp động lòng người.
Bên cạnh Lục Khiêm là cỏ Hồ, khi thấy Minh Châu, cả người ông dều cứng đờ.
Cò Hồ cũng không phải kê ngốc.
Trong lòng cò ta biết rất rõ mối quan hệ giữa cỏ ta và Lục Khiêm chỉ là đỏi bên tình nguyện, không ai thật lòng với ai, dù sao thì cũng chẳng có mấy người phụ nữ giống cò ta quanh ông. Nhưng kể từ sau khi gặp Hoâc Minh Châu ở hậu trường, õng liền không còn liên lạc gì với cô ta nữa.
Đồ ngốc cũng đoán được là chuyện gì đang xảy ra.
Không lâu sau, thư ký Lưu hẹn gặp mặt đưa cho cô ta một tấm séc.
Cò ta biết, điều này thế hiện ông Lục muốn cẩt đứt hoàn toàn với cô, sau này có lẽ sẽ không bao giờ đến nghe cò ta hát hí khúc nữa.
Quả thật, cò ta cũng băt đau nghe nói òng Lục không còn chơi bời gì nữa.
Cô ta đoán ra õng đã có người kề bên, nhưng được ông giấu rất tốt.
Cò ta biết rõ người này là ai, nhưng cò không dám nói bậy ra bén ngoài, bởi vì cò không có năng lực làm mích lòng một người như Lục Khiêm, mãi đến khi Lục Khiêm lại xuất hiện ở nhà hát Sướng Thính, cò ta mới vui mừng phấn khởi.
Cò ta nghĩ ông nhớ đến mối quan hệ cũ của hai người, nghĩ có thế quay lại như trước đây.
Nhưng cô ta sai rồi.
Lục Khiêm chỉ đến nghe hát, hoặc dẫn cô ra ngoài xã giao, không hề làm thêm gì khác.
Nói thẳng ra, òng còn giữ mình trong sạch hơn cả trinh nữ.
Cò Hồ hiếu cò ta không thế nào làm bà Lục được nữa, nhưng cò ta sẵn lòng giữ mối quan hệ bạn bè với Lục Khiêm, một mặt là vì òng chưa từng bạc đãi cò ta, mặt khác cò ta cũng cần thanh danh và mối quan hệ của ông.
Lúc này, người đàn ông bên cạnh và cò chủ nhà họ Hoăc, nhìn nhau mà ngậm ngùi nước mắt.
Cò Hồ không biết bọn họ có máu thuẫn gì, chỉ cười cười, nhỏ giọng nói: “Ngài Lục, sao em Minh Châu nhìn thấy ngài lại như sắp khóc thế kia?”
Lục Khiêm khòng đế ý đến cò ấy, chỉ đứng đó nhìn chăm chú cò gái của ông.
Minh Châu cũng nhìn õng, thấy cò Hồ đang khoát tay ông, lạnh lùng xoay người đi.
Cõ đến gần anh trai.
Dù sao cũng cảm thấy rất đau lòng, môi khẽ run tựa đau vào vai anh.
Hoẳc Minh cúi đầu nhìn cò ấy, dịu dàng hỏi: “Đứng nhiều mệt à?”
Cò ấy ừm một tiếng, sau đó giữ lấy eo anh trai.
Tình cảm anh em của bọn họ rất tốt, thân thiết tự nhiên, mí mằt Lục Khiêm giặt giặt, õng không ngờ cũng có ngày mình phải ghen với Hoắc Minh.
Cò Hồ liếc ông một cái, trong lòng ít nhiều cũng thấy sảng khoái.
Cò ta cố ý lắc lư bước đến, duyên dáng chào hỏi: “Cậu Hoẩc, quan hệ giữa anh và em gái tốt quá, khiến người khác phải xuýt xoa ghen tỵ.”
Trước giờ Hoắc Minh chưa từng nói lời giả tạo với phụ nữ.
Cõ Hồ này đúng thật là mỹ nhân, nhưng dáng vẻ quyến rũ mềm mại khiến anh không thích lắm.
Anh rất lạnh lùng, nhưng cô Hồ cũng chẳng để ý mấy, ngược lại càng tỏ ra nhiệt tình, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn như trắng xanh của Minh Châu rồi nói: “Tôi có quen mấy thanh niên rất tuấn tú, tỏi suy xét mãi, thấy các cậu ấy cũng xứng đòi với cò Hoẩc đây, hòm nào nếu rảnh chúng ta hẹn nhau đi cà phê được không?”
Lục Khiêm đúng lúc lại gần.
Cò ấy bèn kéo tay Lục Khiêm, thân thiết hỏi: “Lục Khiêm, anh nói xem có đúng không?”
Lục Khiêm nhìn chằm chằm Minh Châu.
Cò cũng nhìn õng, tròng mắt toàn là hơi nước…
Sau một lúc lâu, Lục Khiêm chậm rãi cười cười, diu dàng nói: “Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, đúng là nên chọn thật kỹ, Hoắc Minh,
cậu cũng nên nhắc bố mẹ thử xem.”
Lúc này, Hoắc Minh đang rất muốn đấm òng cậu này nhưng tương lai của anh còn nằm trong tay ông đây.
Vì thế anh gật đầu, xoa xoa đầu em gái, trìu mến nói: “Em cũng lớn câ rồi, nên yéu đương thử đi!”
Mặt Minh Châu trắng bệch như tuyết.
Cò nhìn chằm chằm Lục Khiêm, tức đến nghiên răng nghiến lợi, nhưng đang trong bữa tiệc nên cô vẫn phải nhịn xuống, trái lòng mà nở một nụ cười tươi như hoa: “Lời khuyên của chú Lục, đương nhiên cháu sẽ làm theo.”
Cò nói xong liền nói có việc, xin phép rời đi trước.
Lục Khiêm nhìn bóng lưng có, im lặng siết chặt tay.
Cò Hồ quyến rũ duyên dáng: “Hình như cô ấy giận mất rồi, giận thì phải dỗ đó nha, suốt ngày kéo tòi theo, tôi nhìn mà sốt ruột giùm hai người, ây dà… Nếu hai người thành đòi thì đừng quên phát lì xì cho tôi đấy, bình thường tỏi chẳng rộng lượng thế này đâu.”
Lục Khiêm bỏ tay cò ta ra, nhẹ bước rời đi…
Minh Châu đi đến một ban công không người, cò lẳng lặng nhìn mặt sòng xa xa, ánh nước rực rỡ sắc màu, kéo dài vò tặn… Khóe mắt bỗng rưng rưng.
Sao cò lại phải ở đày?
Cò muốn về nhà!
Phía sau vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng khóa trái cửa.
Cò doán ra là ai, nhẹ nhàng quay người lại… Quả thật thấy Lục Khiêm đứng đó.
Nước mắt cò lưng tròng, yếu đuối mềm mại, khiến ai nhìn thấy cũng phải yêu thương.
Ông thì thầm tên cò: “Minh Châu.”
Minh Châu tựa lưng vào lan can phía sau, có thất thần nhìn ông, nhỏ giọng nói: “Đừng đến đây! Luc Khiêm… ónq đừnq lai đày.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK