Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tây lái xe rời khỏi khách sạn.
Ngón tay mảnh khảnh nắm lấy vô lăng, cô cảm thấy mình rất bình tĩnh, nhưng tầm mắt lại nhoè đi.
Hoá ra, là nước mắt.
Hoá ra, cô vần sẽ khóc vì Trương Sùng Quang…
Lý trí nói cô dừng lại ở đây, nhưng làm sao một con người có cảm xúc lại có thể khống chế được cảm xúc của mình, Hoắc Tây sợ xảy ra chuyện nên đỗ xe bên lề đường.
Sau khi tắt máy, đôi tay cầm vô lăng của cô run rẩy.
Phải mất một lúc cô mới bình tĩnh lại, lặng lẽ nhìn dòng xe tấp nập phía trước, đường phố sôi động như vậy… Nhưng tình yêu của Trương Sùng Quang lại khiến cô phải cô đơn suốt đời.
Trách ai được!
Nên trách lúc trước chính cô đã mang anh về, nên trách lúc ấy đã chấp nhận anh, nhưng cô không ngờ đến kết thúc, cô lại không thể hoàn toàn bước ra, có lẽ cả đời này cô không thể chấp nhận người khác, nhưng Trương Sùng Quang đã có người yêu mới.
Hoắc Tây cảm thấy cô không nên bận tâm, bọn họ đã là quá khứ rồi.
Nhưng tạm thời cô không làm được.
Cô ngồi trong xe khoảng nửa tiếng, đợi tâm trạng ổn định mới lái xe đi, lúc này trời đang mưa lất phất, đường cái trơn trượt… Mãi láu sau cô mới lái xe về nhà họ Hoắc.
Hoắc Tây không mở ô mà mở cửa xuống thẳng xe.
Nước mưa làm ướt áo khoác gió của cô, nhưng cô không bận tâm, đi thẳng đến đại sảnh.
Người giúp việc vô cùng sốt ruột theo sau.
Hoắc Minh đang ngồi xem tin tức tài chính trên thời sự, nghe thấy tiếng bước chân, ngước mắt lên thì thấy Hoắc Tây ướt sũng, quần áo vẫn đang nhỏ nước!
Hoắc Minh tắt TV, nói với người giúp việc theo sau: “Cũng không mở nổi cái ô giúp nó! Một đứa thì mất hồn, cô cũng không linh hoạt hơn à.”
Người hầu nhỏ giọng nói: “Cô chủ đi quá nhanh.”
Hoắc Tây cởi áo khoác, khẽ nói: “Bổ, con không sao!”
Hoắc Minh nhớ lại tin tức vừa rồi, họ nói… Sùng Quang có bạn gái, nơi truyền ra tai tiếng chính là nơi Hoắc Tây đến hôm nay, có lẽ hai
người đã gặp nhau.
Lúc này rồi mà còn cãi bướng nói không sao đâu!
Người lý trí mà còn dầm mưa à!
Hoắc Minh cảm thây, bọn họ là oan gia, đời này đều là yêu hận.
Sùng Quang tìm bạn gái, ông không tin, nhưng ông nghĩ không nên nhúng tay quá nhiều vào chuyện tình cảm của con, rõ ràng Sùng Quang không muốn níu kéo Hoắc Tây, muốn cho con bé bắt đầu cuộc sống mới, bọn họ đã đi đến nước này, Hoắc Minh cảm thấy không nên phá vỡ.
Ông than nhẹ: “Nhanh lên lầu tắm rửa đi, đừng để bị cảm.”
Hoắc Tây khẽ dạ.
Cô vừa bước lên cầu thang vừa vẩy đi những giọt nước trên tóc thì đằng sau truyền đến giọng nói từ tốn của Hoắc Minh: “Lần trước mẹ con nói cho con đi xem mắt, muốn đi không?”
Cơ thể Hoắc Tây cứng đờ.
Cô đã đoán được, bố cô biết chuyện Trương Sùng Quang có bạn gái, cho nên ông mới hỏi vậy… Nếu là bình thường Hoắc Tây chắc chắn sẽ từ chối, nhưng lúc này nếu từ chối, có vẻ giống như cô đang bi lụy Trương Sùng Quang.
Sau một lúc lâu, Hoắc Tây nghe thấy giọng
nói của chính mình: “Được!”
Cô không nghĩ đến kết hôn, có lẽ gặp ai đó yêu đương thôi.
Tại sao lại không chứ, Trương Sùng Quang cũng yêu đương rồi.
Hoắc Tây nói xong thì lên lầu, nhưng bước chân nhanh hơn ban nãy.
Hoắc Minh dựa vào ghế sô pha không nói một lời, người hầu vừa nãy sợ ông trách cứ nên nhỏ giọng nói: “ông chủ, bình thường tôi rất chú ý.”
Hoắc Minh đương nhiên biết, ông ôn tồn: “Không liên quan đến cô! Đi làm việc đi.”
Người giúp việc vội vàng lui xuống.
Hoắc Minh cảm thấy mệt mỏi, ông nhẹ nhàng nhắm mắt lại nhớ tới ngày Hoắc Chấn Đông qua đời, lúc ấy ông cũng nghe thấy Sùng Quang nói chăm sóc cho Hoắc Tây cả đời, hoá ra là thành toàn và chăm sóc như vậy, y hệt rùa đen rụt đầu.
Đúng lúc này, ôn Noãn từ lầu hai bước xuống.
Bà ngồi xuống bên cạnh chồng, thấp giọng nói: “Có vẻ ông không vui.”
Hoắc Minh vổ tay bà: “Sùng Quang có bạn gái.”
Đừng nói đến ông, ôn Noãn cũng rất bất
ngờ.
Hoắc Minh cười chua xót: “Em cũng không tin đúng không! Sao có thế tin chứ? Nhưng Hoắc Tây tin, cũng không biết Sùng Quang kích thích con bé thế nào, vừa mới bảo con bé đi xem mắt, con bé cũng đồng ý… Thôi cũng được, mỗi đứa đều có cuộc sống riêng cũng tốt.”
Trong lòng ôn Noãn cũng không thoải mái.
Hoắc Minh lại nói: “Ngày mai Lục u mang thuốc từ nước ngoài về, đổi thành ngày mai đưa cho Sùng Quang đi, tinh thần thằng bé lại sa sút, mà chân vẫn phải điều trị tiếp, anh thấy thằng bé đang dần bỏ cuộc.”
Ôn Noãn bảo ông hãy yên tâm.
Hoắc Minh đưa tay che mắt, thở dài: “Nhiều con như vậy, bọn chúng mới là người đáng lo nhất. Vốn dĩtình cảm của chúng phải tốt nhất.”
Ôn Noãn xoa giữa lông mày giúp ông, yên lặng an ủi.
Ngày hôm sau, chuyến bay của Lục u đã hạ cánh xuống sân bay thành phố B.
Cô đi công tác một mình, nhưng về nước lại thành hai người.
Diệp Bạch từ Bắc Mỹ trở về cùng cô, xem ra
sau này sẽ tập trung kinh doanh trong nước, xuống máy bay, Lục u cầm hành lý tạm biệt Diệp Bạch: “Lão Bạch, trong nhà còn chút chuyện, hôm khác chúng ta ăn một bữa nhé.”
Bọn họ quen nhau rất nhiều năm, coi như là bạn bè thân thiết.
Diệp Bạch vỗ lên gáy cô, bật cười: “Đừng đế đến lúc đó không thấy bóng dáng, mà lại chạy đi tìm bạn trai.”
Lục u ngấn ra.
Cô biết Diệp Bạch đang nói đến thời cô còn đi học, khi đó cô vốn đã khá thân với Diệp Bạch, anh ta đi theo bố mẹ ra nước ngoài làm ăn buôn bán, thi thoảng cũng quay về thành phố B, nhưng lúc ấy cả ngày cô chỉ theo đuôi Chương Bách Ngôn, luôn thả chim bồ câu trắng già, nhưng bây giờ…
“Trùng hợp quá! Lại gặp nhau rồi!”
Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, cơ thế Lục u hơi cứng lại, cô xoay người thì thấy, quả nhiên là Chương Bách Ngôn và Từ Chiêm Nhu, có lẽ hai người cũng vừa đi công tác về.
Tuy Từ Chiêm Nhu tự đấy hành lý, nhưng hai người sóng vai đi rất thân mật.
Hốc mắt Lục u hơi nóng lên.
Ánh mặt Chương Bách Ngôn dừng trên
người họ, đặc biệt bình tĩnh nhìn khuôn mặt Diệp Bạch vài giây, sau đó cười nhạo: “Bao năm rồi, cô vẩn ở bên anh ta sao Lục u, cô giàu tình cảm thật đấy.”
Anh thốt lên câu thật khốn nạn!
Diệp Bạch muốn đánh anh, nhưng Lục u ngăn lại, cô nhìn Chương Bách Ngôn, bình thản nói: “Anh chương cũng rất giàu tình cảm, bao năm nay hai người vẫn còn ở bên nhau!… Đừng lãng phí thời gian của nhau nữa, chúng tôi còn có việc đi trước.”
Ánh mắt Chương Bách Ngôn sâu thẳm.
Anh lặp lại từng chữ, hàm ý mỉa mai: “Lãng phí thời gian của nhau?”
Lục u cụp mất, lại nhìn anh với giọng điệu kiên định: “Đúng vậy! Là lãng phí thời gian.”
Cô nói rất chắc chắn, nhưng khi quay người, đáy mắt lại rưng rưng nước mắt.
“Lão Bạch, chúng ta đi thôi!”
Diệp Bạch trừng mắt nhìn Chương Bách Ngôn một cái, đuổi theo Lục u, anh ta quen tay đặt lên bờ vai mỏng manh của cô… Lục u không kháng cự, cuối cùng gần như dựa vào trong lòng anh ta.
Dáng người nhỏ bé dựa vào vòng tay rộng rãi, trông vừa thân mật lại xứng đôi.
Chương Bách Ngôn nhìn bóng lưng bọn họ, không nói lời nào.
Gặp lại Diệp Bạch khiến anh nhớ lại khi Lục u chia tay, cô nói với anh rằng bọn họ không có khả năng, cô nói Diệp Bạch theo đuổi cô đã lâu, cô nói cô muốn chọn con đường dễ dàng.
Trớ trêu thay, tiểu công chúa nhà họ Lục thành phố c lại đầu hàng trước đồng tiền.
Từ Chiêm Nhu đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng nói: “Anh nghĩ thoáng đi, thời đi học cô ấy đã rất thông minh, tôi nghe người khác nói cô ấy luôn thích chơi với đàn ông giàu có, e là anh Diệp đây cũng chỉ là một trong số đó. Bách Ngôn, mấy năm nay anh vẫn luôn độc thân, người khác không biết nhưng tôi biết, dù trong tối hay ngoài sáng anh vẫn đang đợi Lục u… Nhưng anh cũng thấy, cô ấy không đáng.”
Sắc mặt Chương Bách Ngôn không vui: “Trợ lý Từ, cô vượt quá giới hạn rồi!”
Mỗi khi anh gọi cô ta như vậy, tức là anh đang rất không vui, Từ Chiêm Nhu định nói gì, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Trên chiếc Land Rover đen của Diệp Bạch, Lục u ngồi khóc lóc trên ghế phụ, cô đã rút ra ít nhất hai mươi tờ khăn giấy.
Diệp Bạch chống tay nhìn cô: “vẫn thích cậu ta sao? Đã bao năm rồi mà?”
Tuy thằng nhóc kia trông giống chó hình người, nhưng hiện giờ cũng đã qua thời hoàng kim, hơn nữa… Hiện giờ tiền đồ càng thăng tiến, toàn thân đều toát ra khí chất của giới thượng lưu.
Người như vậy, Lục u muốn tìm, đào ra được hẳn một rổ.
Diệp Bạch hụt hẩng nói: “Cậu ta tốt hơn anh chỗ nào chứ?”
Mũi Lục u đỏ bừng, cô kiềm chế hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng ngừng khóc.
Môi đỏ hơi nhếch lên, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh ấy tận tâm hơn anh.”
Diệp Bạch càng hụt hẫng: “Bây giờ cậu ta tận tâm nhất, cũng chỉ là đối với người phụ nữ bên cạnh! Anh vẫn nhớ lúc ấy cô ta đã làm rất nhiều trò bấn thỉu với em, đã thế thằng đó còn giữ cô ta bên cạnh, có ghê tởm không cơ chứ!”
Lục u không nói nữa.
Bởi vì Diệp Bạch nói đúng hết, cô nghĩ, thật ra ngay cả khi không có Từ Chiêm Nhu, cô và Chương Bách Ngôn cũng không thế… Bọn họ đã được định sẵn chỉ có duyên chứ không có phận.
Như bây giờ, đã là tốt lắm rồi.
Lục u bình tĩnh lại, cô không ngồi lại xe Diệp Bạch, mà nhảy xuống: “Tôi phải đưa chút đ’ô cho
anh Sùng Quang, Lão Bạch, anh về nhà trước đi.”
Sao Diệp Bạch yên tâm được?
Anh ta móc hộp thuốc ra, châm một điếu, buồn bã nói: “Lên xe! Hôm nay đến đâu anh cũng sẽ đưa em đi.”
Thực ra Lục U biết tâm tư anh ta.
Cô do dự rồi nói: “Lão Bạch, chúng ta… Không thích hợp.”
Nếu năm đó cô không gặp được Chương Bách Ngôn, có khả năng cô sẽ ở bên Lão Bạch, nhưng tình yêu không có thứ tự đến trước sau, cho dù cô quen biết Lão Bạch lâu như vậy, nhưng khi tình yêu đến, cả thế giới đều trở nên ồn ào.
Chương Bách Ngôn chính là sự’ôn ào ấy của cô.
Một tiếng sau, Diệp Bạch đưa Lục u đến biệt thự của Trương Sùng Quang, anh ta biết chuyện của Trương Sùng Quang, cũng không muốn người ta bối rối nên lái xe rời đi.
Lục u kéo hành lý vào cửa.
Người giúp việc thấy cô thì vội vàng tiếp đón: “Cô chủ nhỏ tới rồi! ông chủ vẩn ở trong nhà, người đang làm việc trong phòng sách trên lầu.”
Lục u gật đầu.
Cò đặt hành lý xuống, mang một cái túi lên
lầu.
Đi vào lầu hai đấy cửa phòng sách ra, quả nhiên, Trương Sùng Quang đang làm việc, vẻ mặt còn rất tập trung.
Lục u nhìn một lát, định lẻn đi.
Trương Sùng Quang không ngẩng đầu lên mà nói: “Đi công tác về rồi à, mang theo thuốc cho anh không?”
Lục u ừ một tiếng, thoải mái tự nhiên ngồi lên sô pha, lấy ra tổng cộng bốn hộp thuốc không thể mua trong nước được từ chiếc ba lô nhỏ.
Cô nói: “Khi em đang mua thuốc thì nghe thấy bê bối về anh, em còn suýt ném thuốc xuống sông.”
“Vậy sao không ném?”
Lục u còn chưa cất lời, Trương Sùng Quang đã thấy trên khuôn mặt cô còn sót lại nước mắt, anh không khỏi thốt lên: “Sao vậy, hôm nay ra cửa không xem ngày hoàng đạo, ở đâu gặp Chương Bách Ngôn à?”
Lục u cảm thấy anh rất thần kỳ.
Nhưng đồng thời cô cũng không muốn nhắc đến Chương Bách Ngôn, chỉ nói một câu qua loa: “Gặp ở sân bay.”
Đôi khi Trương Sùng Quang cũng rất độc miệng: “Bảo sao trông em như gặp quỷ.”
Lục u cười chua xót.
Sau một lúc lâu, cô nói: “Anh Sùng Quang, đừng nói anh ấy như vậy! Năm đó… Anh ấy cũng coi như là người bị hại, đến bây giờ anh ấy vẫn không biết lý do thật sự, không biết tại sao em nhất định phải chia tay.”
Trương Sùng Quang cười khẽ: “Có lẽ cậu ta đã biết rồi!”
Năm đó, bố của chương Bách Ngôn cũng coi như là cấp dưới của Lục Khiêm, sau đó phạm sai lầm vào tù, bị phán hai mươi năm, người đó không cam lòng nên đã tự sát trong tù.
Mà lúc ấy người xử lý lại là Lục Khiêm.
Trong khi Lục u điên cuồng theo đuổi Chương Bách Ngôn, cô không biết, kể cả khi bọn họ yêu đương cuồng nhiệt, cô cũng không biết.
Cho đến một ngày, mẹ Chương Bách Ngôn đi đến trước mặt, tát cho cô một bạt tai, cô hoàn toàn choáng váng, cũng không nhớ rõ nhiều chuyện lúc đó lắm, cô lựa chọn quên đi, nhưng cô vẫn nhớ rõ giọng nói sắc bén của mẹ Chương: “Nhà họ Lục các người, có phải muốn cho tuyệt tử tuyệt tôn nhà họ Chương mới hài lòng đúng không! Tôi nói cho cô biết, chỉ cần tôi còn một hơi thở, cô đừng mơ vào cửa nhà họ Chương chúng tôi.”
Năm ấy, Lục u mới hai mươi.
Cô rưng rưng nước mắt nhìn người phụ nữ điên cuồng trước mặt, sau đó cô mới hiểu ra toàn bộ câu chuyện.
Sau đó, cô đưa một thứ mà cô chưa bao giờ muốn cho đi cho Chương Bách Ngôn.
Đêm đó, trong khách sạn nhỏ ây, anh đã làm cô mất bao nhiêu là máu.
Lục u đau muốn chết.
Xong việc, Chương Bách Ngôn ôm lấy cô, hôn biết bao nhiêu lần lên cô, nói xin lỗi cô.
Đó là lần đầu tiên của hai người.
Cũng chính vào sáng hôm sau, Lục u đề nghị chia tay… Nhiều năm qua đi, mỗi lần nhớ lại, khoé mắt Lục u vẫn còn cay.
Sao có thế không đau, cho dù là trời xui đất khiến, đến chết cô cũng không cam lòng.
Nhưng cô có thế làm được gì?
Cô… Là con gái của kẻ thù giết bố Chương Bách Ngôn, cô không muốn anh khó xử, có lẽ do cô nhát gan, cô sợ anh sẽ nhìn cô với ánh mắt thù hận.
Cho nên cô khiến anh cho rằng, cô chỉ hám giàu.
Trương Sùng Quang nhìn dáng vẻ ngu muội của cô, thở dài: “Lục u, em đã từng nghĩ chưa, nếu
cậu ta thật sự hận em, không còn tình cảm với em, vậy tại sao đến tuổi này rồi mà cậu ta còn chưa kết hôn?”
Lục u nghẹn họng.
Trương Sùng Quang không nói nữa, anh cầm tài liệu lên xem.
Lục u thấy anh vất vả, rót cho anh một cốc nước ấm, nhẹ nhàng nói: “Nghe chú dì nói, bọn họ sắp giới thiệu đối tượng cho chị Hoắc Tây, chị Hoắc Tây cũng đồng ý rồi.”
Đồng ý…
Bút trong tay Trương Sùng Quang đâm xuyên qua trang giấy, đến khi anh tỉnh táo lại mới thấy nhục nhã.
Anh cổ gắng nói với giọng lạnh lùng: “Cô ấy nghĩ vậy, cũng khá tốt.”
Lục u hỏi anh: “Anh không để ý sao?”
Trương Sùng Quang cúi đầu đọc tài liệu, sau một lúc lâu mới trả lời: “Không đế ý! Anh cũng có bạn gái!… Lục u, anh với Hoắc Tây đều phải tiến lên phía trước, cuộc sống sẽ càng tốt đẹp hơn.”
Lục u không tin: “Anh Sùng Quang, anh cứ mạnh miệng đi! Đến lúc đó anh lại hối hận.”
Trương Sùng Quang nghĩ, anh sẽ không hối hận, anh cất tài liệu, nói với Lục U: “Không tin thì chúng ta cùng về ăn cơm!… Anh gọi Hà Lộ đi
cùng.’
Lục u thật sự không tin, nhưng nửa tiếng sau Hà Lộ đến thật.
Lục u nhỏ giọng hỏi: “Anh thật sự không sợ chị Hoắc Tây giận sao?”
Giọng điệu Trương Sùng Quang bình thản: “Anh với cô ấy không ở bên nhau nữa, hôm nay dẫn Hà Lộ về cho mọi người gặp mặt, có lẽ sang năm sẽ kết hôn”
Lục u ngơ ngác, cô không thể tin được, anh Sùng Quang thật sự có người mới.
Thật lâu sau, Trương Sùng Quang nói với Hà Lộ: “Em về trước đi!”
Lục u chặn cô ta lại.
Cô nhìn chằm chằm vào Hà Lộ, ép cô ta phải thừa nhận, cô ta không phải bạn gái Trương Sùng Quanq…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK