Ôn Noãn vội vàng đi đến phòng em bé.
Tiếu Doãn Tư bị bệnh, sổt tới ba mươi chín độ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Ôn Noãn rất đau lòng, cô nhanh chóng thay quần áo, dặn dò người giúp việc: “Chuấn bị xe, lập tức đến bệnh viện!”
Cô rất hốt hoảng…
Hoắc Minh nắm chặt tay cô: “Tài xế chạy tới đây ít nhất cũng phải nửa tiếng, tôi chở hai mẹ con đi!”
Vừa dứt lời, anh lập tức bế Doãn Tư.
Anh cao lớn nên bế đứa trẻ rất nhẹ nhàng, Ôn Noãn vội vàng đi theo phía sau anh.
Đêm lạnh như nước.
Ôn Noãn mở cửa sau xe rồi ngồi vào, Hoắc Minh cấn thận đưa Doãn Tư cho cô… Lúc cô ngước mắt lên, hai người nhìn nhau.
Hoắc Minh nói nhỏ: “ôn Noãn, dù cô thất vọng về tôi ra sao! Hoắc Tây và Doãn Tư là con của tôi, tôi không thể không có tình cảm với chúng!”
Đôi mắt Ôn Noãn hơi ngấn lệ, cô không nói gì-
Cô nghĩ: ‘ít nhất lúc này đây, bọn họ không thế cãi nhau!’
Chiếc xe màu đen chạy như bay trong màn đêm…
Nửa tiếng sau, bọn họ đến bệnh viện.
Sau khi kiếm tra, Tiểu Doãn Tư bị viêm phối cấp tính, tuy không quá nghiêm trọng nhưng phải nằm viện một tuần.
Đứa trẻ mới mấy tháng tuổi lại phải truyền dịch, rất khó chịu, Doãn Tư khóc đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Ôn Noãn cực kỳ đau lòng…
Ban đêm, cuối cùng nhiệt độ cơ thể của Doãn Tư hạ xuống ba mươi tám độ.
Ôn Noãn ngồi bên giường bệnh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của Doãn Tư, cô rất áy náy, vì liên tục chuyển nhà nên khiến sức khỏe của Doãn Tư bị ảnh hưởng!
Hoắc Minh đứng trước cửa số, anh lẳng lặng nhìn chăm chú vào ôn Noãn.
Mấy ngày nay, anh đều nhìn cô dưới góc độ của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, nhưng ngay lúc này đây ôn Noãn là một người mẹ trẻ, trong mắt cô đều là con của bọn họ.
Lúc này trông cô yếu ớt như thế.
Hoắc Minh nhịn không được đi qua, anh nhẹ nhàng vuổt ve mái tóc dài của ôn Noãn, tựa đầu cô vào bụng mình, có lẽ là quá mệt mỏi nên ôn Noãn không né tránh.
Cô thậm chí còn nhẹ nhàng nhắm mắt lại…
Chỉ là sự dịu dàng này chỉ kéo dài được mười mấy giây ngắn ngủi, cô nhanh chóng đẩy anh ra.
Hoắc Minh khàn giọng nói: “Cô ngủ một lát đi! Để tôi trông con!”
Ôn Noãn ừ một tiếng, nhưng sao cô có thể ngủ được?
Cô đi vào phòng tắm vắt khăn ấm, nhẹ nhàng lau cơ thể nhỏ bé của Doãn Tư, lau xong cô đi vào phòng tắm giặt khăn.
Hoắc Minh đứng ở phía sau cô, hỏi nhỏ: “Trước kia, chúng ta chung sổng với nhau như thế nào?”
Ngón tay đang treo khăn lông của ôn Noãn khựng lại.
Cô quá hiểu anh.
Tất cả những biểu hiện đêm nay của anh, bây giờ anh còn hỏi chuyện này, điều đó chứng minh rằng anh muốn trở về với gia đình… ôn Noãn hờ hững nói: “Hỏi mấy cái này thì có ý nghĩa gì đâu!”
Hoắc Minh tựa khuôn mặt mình lên vai cô, lấm bấm: “ôn Noãn, cô kể cho tôi nghe đi, có được không?”
Ôn Noãn cười nhạt nhẽo: “Anh không phải anh ấy!”
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, nghiêm túc nói: “Hoắc Minh, chúng ta đã ly hôn rồi! Ngoại trừ hai đứa con ra thì chúng ta không cần thiết phải dính dáng đến nhau, cũng không cần phải mập mờ gì cả!”
“Sáng mai anh đi đi!”
Hoắc Minh hơi mất mát.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, anh nhìn cô chăm chú rồi nhẹ giọng nói: “Doãn Tư cũng là con trai anh!”
Có lẽ anh thật sự muốn làm một người bố tổt nên mấy ngày kế tiếp đều ở bệnh viện.
Doãn Tư đã khỏe hơn rất nhiều, ngày mốt có thế xuất viện.
Ôn Noãn ngồi trong phòng bệnh xem tài liệu một lát, vừa ngước mắt lên thì thấy Hoắc Minh đang đút sữa cho Doãn Tư, trải qua vài ngày học tập, hiện giờ anh đã rất thành thạo.
Thân thể nhỏ bé núc ních của Tiếu Doãn Tư nằm gọn trong khuỷu tay anh, vẻ mặt Hoắc Minh rất ấm áp.
Ôn Noãn lẳng lặng nhìn.
Giờ phút này, dường như cô nhìn thấy Hoắc Minh trước khi mất trí nhớ, anh cũng đối xử dịu dàng với Hoắc Tây như vậy! Cô ít nhiều gì cũng có chút buồn bã, khóe mắt hơi ấm ướt.
Hoắc Minh bỗng dưng ngước mắt lên, thấy biếu cảm buồn bã của cô…
Ôn Noãn khẽ nói: “Tôi đi mua cà phê!”
Nói xong cô lập tức đứng dậy, khép áo khoác Dior trên người lại, Hoắc Minh không ngăn cản cô, anh biết vừa rồi ôn Noãn đang nhớ đến “Hoắc Minh”…
Ôn Noãn đi ra khỏi khu nội trú, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tầng một của bệnh viện này có một quán Starbucks, ôn Noãn gọi một ly cà phê rồi ngồi xuống, bưng ly lên chầm chậm uống.
Cô không ngờ sẽ gặp được người quen.
Sở Liên và Diêu Tử An.
Diêu Tử An cực kỳ mất kiên nhẫn, hắn chỉ ngủ người phụ nữ này có vài lần, mà cô ta cứ dây dưa không thôi, còn đòi chết đòi sống muốn gặp mặt hắn!
Ngón tay hắn vuốt ve điếu thuốc: “Sao, lại thiếu tiền nữa à?”
Sở Liên nhẹ nhàng đưa cho người đàn ông đối diện một tờ giấy xét nghiệm có thai, giọng nói rất nhỏ: “Tôi không có ý đó, anh Diêu… Tôi mang thai rồi!”
Diêu Tử An cười lạnh: “Cô đừng có mà lừa tôi! Mỗi lần tòi đều sử dụng biện pháp phòng tránh!
Sở Liên rũ mắt: “Lần đầu tiên sau khi chúng ta làm xong, anh đột nhiên hăng hái, nên…”
Diêu Tử An nhớ ra.
Nhưng cô gái trước mặt này nhớ rõ việc không uống thuốc, vậy là cố tình mang thai.
Hắn hơi bực bội!
Một lát sau, hắn thô lổ nói: “Tôi cho cô một sổ tiền, phá đi!”
Hắn chỉ đồng ý cho hai mươi triệu.
Sở Liên mím môi, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn sinh nó ra!”
Diêu Tử An nhìn cô ta chằm chằm.
Thật lâu sau môi hắn giật giật, đang định lên tiếng…
Nhưng đúng lúc này, trước cửa quán cà phê có một nhà ba người đi vào.
Bạch Vi và cảnh Sâm.
Họ đến thăm Doãn Tư, vừa lúc thấy ôn Noãn đang ở đây nên tới chào hỏi.
Ai ngờ Diêu Tử An cũng ở đây!
Vợ chồng cũ gặp nhau, Bạch Vi rất mất tự nhiên, điếu thuốc lá giữa ngón tay Diêu Tử An bị gập thành hai đoạn, hắn nhìn chăm chú vào người phụ nữ mình thích, người vợ từng ngủ nhiều năm với hắn, hôm nay lại thắm thiết với người khác, con cái cũng lớn rồi, nhưng hắn lại phải bàn điều kiện với gái bao!
Mắt Diêu Tử An đỏ ngầu.
Lúc nhìn về phía sở Liên, giọng điệu của hắn rất kiên quyết: “Phá bỏ, tôi cho cô năm mươi triệu!”
Sở Liên còn muốn tranh thủ.
Diêu Tử An viết một tấm séc, lạnh giọng nói: “Cút!”
Sở Liên cũng không ngốc, cô ta không dám giữ đứa bé lại…
Bên kia, Bạch Vi và cảnh Sâm đến phòng bệnh, Ôn Noãn vẫn ngồi đó uống cà phê.
Diêu Tử An đi tới, ngồi xuống đổi diện cô, ánh mắt sâu thẳm.
Bây giờ tập đoàn Tây Á là đại gia của hắn.
Diêu Tử An chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày hắn có thể hợp tác với ôn Noãn, hắn lại càng không nghĩ tới ôn Noãn thay đổi nhiều như vậy…
Khi còn trẻ hắn đã làm sai nhiều chuyện.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, có mấy lời cũng chỉ có thể nói với mỗi mình ôn Noãn.
“Ôn Noãn, nếu tôi nói hối hận cô nhất định sẽ chê cười tôi! Nhưng tôi thật sự hối hận, cho dù gặp bao nhiêu phụ nữ đi chăng nữa, cũng không sánh bằng tình cảm chân thật của Bạch Vi từng dành cho tôi!”
Hắn rất muốn thời gian quay trở lại, nhưng hắn biết, hoàn toàn không thể!
Ôn Noãn nhếch môi cười.
Ánh mắt Diêu Tử An rất sâu: “ôn Noãn, cô thật sự đã thay đối rất nhiều!”
Dù sao bọn họ cũng quen biết nhau từ thời niên thiếu, mười năm trôi qua, lại một lần nữa ở cùng nhau không khỏi có chút thổn thức!
Ôn Noãn vẫn hờ hững cười.
Cô đáp ứng đầu tư hai trăm triệu cho công ty Diêu Tử An, lúc cô nói chuyện với hắn, khuôn mặt cô rất điềm tĩnh.
Diêu Tử An hơi đờ đẫn nhìn mặt cô, hắn nhớ tới Bạch Vi.
Ngay lúc cả hai đều yên lặng, bên cạnh có một người ngồi xuống.
Không ai khác ngoài Hoắc Minh!
Bạch Vi và cảnh Sâm vừa đi, anh lập tức đi đến, anh sợ cô ở một mình sẽ đau buồn.
Không ngờ rằng cô và Diêu Tử An nói chuyện rất vui vẻ.
Trong lòng Hoắc Minh dâng trào cảm giác ghen tuông, anh cảm thấy đế ôn Noãn như vậy ở bên ngoài sẽ rất hấp dẫn người khác, dáng vẻ cô tốt như vậy, nếu cô sẵn lòng quyến rũ ai, quả thực…
Hoắc Minh công khai chủ quyền, giọng anh rất dịu dàng: “Sao ngồi lâu thế?”
Tuy Diêu Tử An là tên đểu cáng!
Nhưng hắn cũng là đàn ông, sao có thế không nhìn ra sự ghen tuông của Hoắc Minh chứ? Trong lòng hắn rất vui vẻ: ‘Đúng là vật đổi sao dời! Ông đây sẽ xem anh theo đuối vợ như thế nào!’
Hẳn đứng dậy, giọng điệu rất ân cần: “Vậy mấy ngày nữa tôi sẽ đến Tây Á ký hợp đồng !”
Ôn Noãn gật đầu.
Diêu Tử An vừa đi, Hoắc Minh bắt đầu ép hỏi: “Anh ta không có ý đồ gì với cô đó chứ?”
“Anh bị điên à!” ôn Noãn không thèm để ý đến anh, khép áo khoác lại rồi đứng dậy…
Hoắc Minh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: “Ôn Noãn!”
ôn Noãn đấy tay anh ra.
Lúc cô đi tới cửa phòng rửa tay lại bị Hoắc Minh bắt được, kéo vào nhà vệ sinh nữ.
Cách một cánh cửa…
Cô không dám kêu lớn nên chỉ có thể đè nén giọng nói: “Hoắc Minh, anh điên rồi!”
Hoắc Minh ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, anh nghiêng người, nhẹ nhàng ngửi cái cố thon dài của cô, giọng nói khàn đặc: “Em hãy hứa với anh, sẽ không qua lại với người đàn ông khác!”
“Chúng ta ly hôn rồi!”
“Anh còn muốn cồ! Muốn em làm vợ anh!”
“òn Noãn, hãy cho anh một cơ hội!”
Ôn Noãn: “Thần kinh!”
Sau cánh cửa mỏng manh, sở Liên che miệng, cô ta không thế tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Cô ta không tin, Hoắc Minh yêu ôn Noãn.
Cô ta không tin, người đàn ông cao quý đến mức cô ta không dám chạm vào như anh, lại có thế hèn mọn cầu xin tình yêu của phụ nữ như thế…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK