Ôn Noãn quay về biệt thự cũng đã qua rạng sáng.
Đèn trong sảnh mờ tối, Hoắc Minh ngồi ở đó, trong tay cầm một ly rượu vang.
Ôn Noãn cả người mệt mỏi, cô cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô nhẹ nhàng nói: “Hoắc Minh, cho em một ly rượu vang.”
Đôi mắt anh thâm trầm.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn rót cho cô một ly rượu vang, hơn nữa còn nhìn cô uống.
Ôn Noãn uống hết, cảm thấy cả người hơi nóng. Cô ngửa người tựa vào sô pha, khẽ nhắm mắt lại thì thầm: “Bây giờ em cũng hơi hiểu tâm trạng của anh rồi! Hiểu tại sao anh lại đi giúp Kiều An, đi cứu Sở Liên rồi!”
Cảm giác buồn bực kia thực sự khiến người ta khổ sở.
Ôn Noãn chậm rãi mở mắt, đôi mắt xinh đẹp của cô như có một vầng sáng che lấp.
Cô nói: “Cố Trường Khanh chết rồi, sau này anh không cần phải ghen nữa!”
Nói xong, cô chậm rãi lên lầu.
Hoắc Minh vẫn ngồi ở đó, nhìn bóng lưng cao thẳng của cô, nhìn chậm rãi đi lên lầu hai, sau đó ẩn mình trong ánh sáng mờ ảo.
Ôn Noãn đem khóa bình an kia cất đi.
Có lẽ lúc mở két sắt ra, cô nhìn thấy, thi thoảng sẽ nhớ đến một người tên là Cố Trường Khanh.
Lúc đóng cửa két sắt lại.
Hoắc Minh đứng sau lưng cô.
Cô không tránh đi, chỉ nhẹ giọng nói: “Tối nay em hơi mệt!”
Anh không nói gì, ấn cô lên cửa két sắt, hôn cô.
Hôn đến cuối cùng, anh lại vùi mặt vào gáy cô, lầm bầm hỏi cô: “Em rất đau lòng?”
“Có một chút.”
Ôn Noãn khẽ nghiêng đầu, ngón tay vuốt ve ngũ quan tinh tế của anh, khẽ nói: “Năm đó sau khi anh ta phản bội em, chúng ta đã biết nhau rồi! Hoắc Minh, anh mất trí nhớ vì em, trước đây em luôn nghĩ anh là của em, anh nên phục hồi trí nhớ quay về bên cạnh em, nhưng bây giờ em lại cảm thấy anh nên vui vẻ! Nếu anh có người mình thích, em thật sự không để ý, chỉ cần là cô gái tốt!... Em sẽ thành toàn cho anh.”
Hoắc Minh cắn nhẹ ngón tay cô.
Anh không phản bác cô, chỉ ôm cô lên giường. Chỉ làm tình trong im lặng, một câu cũng không nói, bộc lộ bất mãn trong lòng.
Trong lúc ý loạn tình mê, Ôn Noãn ôm lấy cổ anh.
Cô gọi tên anh với chất giọng khàn khàn.
Hoắc Minh… Hoắc Minh…
Hoắc Minh hoàn toàn đánh bại cô, cuối cùng, anh nằm sấp sát bên tai cô khẽ hỏi cô: “Ôn Noãn, em còn yêu anh không?”
Mồ hôi nóng chợt lạnh dần…
Ôn Noãn nằm trên giường, khẽ thở dốc, cô nghiêng đầu nhìn màn đêm bên ngoài.
Mưa thu đánh tan ánh trăng.
Cô nhớ đến Cố Trường Khanh, nhớ đến anh ta qua đời khi còn trẻ. Nhưng Hoắc Minh nằm bên cạnh, hơi thở nóng ấm, cô cười nhạt rồi nói: “Yêu!”
Cô nói, là lời thật lòng.
Có tình yêu mạnh như rượu.
Cũng có tình yêu như nước chảy thành dòng, như chén trà thanh như dòng suối trong.
Dưới ánh đèn mờ tối, Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu.
Cuối cùng anh khẽ đè lên người cô, thì thầm: “Ôn Noãn… Em đừng lừa anh!”
Ôn Noãn không cho anh chạm vào.
Cô dùng ngón tay thon dài, chậm rãi chạm vào sống mũi cao thẳng của anh, đôi môi hồng nhuận hé mở, giọng khàn khàn rất quyến rũ: “Có phải anh nên kể cho em về tấm danh thiếp đó không?”
Hoắc Minh nhớ đến ngày xã giao hôm đó.
Anh nâng người Ôn Noãn lên, hôn cô: “Tối đó, tài xế nhìn thấy còn rõ hơn cả anh! Ôn Noãn, anh không có cô gái nào khác, cũng sẽ không có cô gái nhỏ nào!”
Ôn Noãn không hỏi gì thêm.
Có lẽ, là chuyện xưa không thú vị…