Trong phòng ngủ chính chỉ có một ngọn đèn trên đầu giường đang tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Bầu không khí võ cùng tốt.
Họ õm hỏn nhau rồi cùng ngã xuống giường.
Ba năm không làm, Hoắc Minh hơi không quen, ôn Noãn cũng không thực sự buông thả.
Nhưng như vậy lại càng khiến người ta phải rung động.
Hoẩc Minh cúi người sát bên tai cò, ban đâu còn dịu dàng quan tâm mà dổ dành cô, sau đó bắt đầu không kiềm chẽ’ nổi, chỉ thuận theo bản năng của mình.
Chìm nối không biết bao nhiêu lần…
Cửa phòng ngủ bị đấy ra, một đứa trẻ ôm gối dụi mắt: “Bố ơi!”
Tất cả đêu trở nên tĩnh lặng…
Hoắc Minh khó nhọc thở ra một hơi, cúi đau tử phía trên nhìn xuống ôn Noãn.
Giọng Ôn Noãn đứt quãng: “Hoầc Minh, anh ra bê’ con bé đi!”
Ánh mắt Hoắc Minh đay sâu xa, hầu kết không nhịn được mà lãn lên lộn xuống, cuối cùng vẩn khoác áo tắm vào, xuống giường bế vật nhỏ kia lẽn.
Tiếu Hoắc Tây chui vào lồng ngực bố mình.
Cò bé vẩn chưa hoàn toàn tỉnh hắn từ giấc mơ, có lẽ vì sợ hãi nên bàn tay nhỏ bé của cò bé vòng qua cố Hoắc Minh, ôm chặt lấy anh.
Hoầc Minh dịu dàng dỗ cò bé, lại nhìn người phụ nữ nâm bên cạnh mình, giọng nói khàn khàn cất lên võ cùng dịu dàng: “Đi rửa sạch một chút đi, nếu không sẽ khó chịu!”
Mặt Ôn Noãn nóng lên, rút áo sơ mi của anh khoác lên người, đi vào phòng tằm.
Trong phòng ngủ chính tối mờ, Tiếu Hoắc Tây nằm trong vòng tay bố mình, khe khẽ ngâm nga.
Hoăc Minh cầm cuốn truyện thiếu nhi trên đau giường đọc cho cò bé nghe, giọng đọc dịu dàng trầm thấp lại hơi khàn khàn, Tiếu Hoắc Tây dần dần bình tĩnh lại…
Ôn Noãn vừa ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy khung cảnh đó.
Trong lòng cô không khỏi cảm thấy mềm mại. Lại nói, cò và Hoằc Minh có thế hòa giải với nhau thực sự có liên quan đến Hoắc Tây.
Hoẩc Minh đã hy sinh rất nhiều vì Hoắc Tây.
Trước đây, muốn anh dừng lại còn khó hơn lèn trời.
Cò lau khò tóc, ngồi xuống bên giường, dịu dàng chạm lên cái đau nhỏ của Tiểu Hoắc Tây, khẽ nói: “Ban đêm con bé luôn thức giấc thế này sao?”
Hoẩc Minh đặt cuốn truyện thiếu nhi sang một bên.
Ánh mắt sâu thăm thắm.
Một lúc lâu sau, anh mới nhẹ nhàng nở một nụ cười: “Em sợ con bé sẽ đến đúng lúc quan trọng sao?”
Ôn Noãn đỏ mặt: “Hoắc Minh, anh biết em không hề có ý này!”
Hoắc Minh vẩn chăm chú nhìn cô như cũ.
Cò vừa mới tắm xong, trên làn da vẩn còn sắc hồng nhạt do chuyện vừa rồi để lại, toàn thân toát lên màu sắc nhàn nhạt của tình dục, anh thực sự rất muốn tiếp tục…
Ôn Noãn đoán ra anh đang nghĩ gì, nói nhỏ: “Đế hôm khác đi!”
Hoẩc Minh cười cười: “Lại đây, để anh hòn một cái.”
ôn Noãn nghiêng người qua, ngoan võ cùng.
Hoăc Minh hòn cò một cái.
Nụ hòn này rất dịu dàng, không hề mang theo tình dục.
Hoăc Minh không cho cò rời đi, kéo cò vào bên sườn còn lại, giũ chăn đằp lên người hai mẹ con, sau đó tât đèn trong phòng ngủ đi…
ón Noãn dựa trong lồng ngực anh, vẫn không nói tiếng nào.
Anh nhẹ nhàng dỗ dành cò: “Đợi Hoắc Tây lớn hơn một chút là ổn rồi!”
Ôn Noãn khẽ ừ một tiếng.
Cò lại phản bác: “Em không có ý kia!”
Hoăc Minh vuổt ve bờ mòi cò trong bóng tối, giọng khàn tới mức gần như không nghe thấy: “Ôn Noãn, anh vẫn chưa đủ! Anh biết em cũng chưa đủ!”
Bọn họ đều đang ở đõ tuổi tinh lực dồi dào, bị cắt ngang giữa chừng thì ai cũng không dễ chịu. Thê’ nhưng, loại cảm giác chưa đủ vì con nhỏ này vậy mà lại cũng có mấy phần ngọt ngào.
Ôn Noãn bị anh nói tới đỏ cả mặt, không nhịn dược mở miệng: “Làm gì có người đàn õng nào giống anh chứ!”
Bên ngoài thì đứng đần, bên trong lại cợt nhả không chịu nối!
Hoắc Minh cúi đau bật cười.
Anh ghé sát vào tai cô, hỏi: “Em không thích sao? Ôn Noãn, anh không tin em không thích!”
Ôn Noãn khỏng thèm nói nữa.
Cò tựa đầu lén ngực anh, lâng nghe nhịp tim đều đặn của anh rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, cõ chậm rãi mở to mắt.
Trước mặt là khuôn mặt đẹp trai phóng đại của Hoắc Minh, gần trong gang tấc.
“Dậy rồi à?” Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cò, khe khẽ lừa đảo: “Hoẩc Tày còn nửa tiếng nữa mới dậy, chúng ta vào phòng tằm, được không?”
Chân Ôn Noãn hơi mềm nhũn.
Dù sao cò vẫn còn muốn, vì vậy chỉ ỡm ờ.
Làm xong một lần, Hoắc Minh vẩn chưa thỏa mãn, õm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, thấp giọng nói: “Đưa Hoắc Tây đi xong thì đến còng ty của anh, nhé?”
Ôn Noãn đã không muốn nữa.
Cò nhẹ nhàng lắc đầu: “Em muốn về xem mẹ thế nào.”
Dì Nguyền đã ra viện, vần đang sống ở căn hộ cũ của bọn họ. Bà sống ở đó đã quen, hơn nữa nơi đó còn có những kỷ niệm về ôn Bá
Ngôn.
Hoắc Minh lại dổ dành cô: “Tối nay chúng ta cùng đi đón Hoăc Tây rồi đi án cơm!”
Ôn Noãn suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Cô dựa vào vai anh, thì thầm nói chuyện với anh, không cho anh làm xằng làm bậy.
Hoắc Minh cũng biết mình hơi quá đáng, gật đầu, dịu dàng giúp cò tẩm rửa thay quần áo.
Khi Tiếu Hoăc Tây rời giường cũng là tự anh đưa con bé đi.
Cô bé vui vẻ mặc một chiếc váy hoa nhí xinh xăn, sau đó lấy lược chải mái tóc xoăn màu nâu thành kiểu bòng bòng xù xù, vừa chái vừa tò mò hỏi: “Tại sao mẹ vẩn còn ngủ vặy ạ?”
Hoắc Minh thắt xong cà vạt, quần áo chỉnh tề.
Anh ỏm Tiếu Hoắc Tây đi xuống lầu, vừa đi vừa nói: “Mẹ hơi mệt!”
Tiếu Hoắc Tây ỏm cổ bố mình.
Đỏi mắt đen láy sáng ngời của cò bé nhìn Hoắc Minh chàm chú: “Tại sao bố lại không mệt vậy ạ?”
Hoắc Minh:…
Anh xoa nắn khuôn mặt của bé con nhà mình: “Đợi đến bao giờ con lớn thì sẽ biết!”
Cách anh dạy con là có thể tránh không trả lời nhưng tuyệt đối khòng nói hươu nói vượn.
Tiếu Hoắc Tây cái hiếu cái không.
Cò bé siết chặt nắm tay nho nhỏ: Trương Sùng Quang nhất định sẽ biết! Cò bé định bụng hỏi Trương Sùng Quang!
Hoắc Minh đưa Hoắc Tây xuống lầu.
Người giúp việc nhìn lên trên lầu, mỉm cười hỏi: “Bà chủ vẩn chưa dậy sao ạ?”
Hoắc Minh đặt Tiếu Hoắc Tây lên ghế, kéo bữa sáng tới đặt trước mặt cò bé rồi mới trả lời
người giúp việc: “Bà chủ hơi khó chịu, tôi đưa Hoắc Tày đi rồi sẽ quay về đưa cỏ ấy tới bệnh viện!”
Người giúp việc cũng là người từng trải, vừa nghĩ kỹ một chút liền hiếu ra.
Hoắc Minh nhấp một ngụm cà phê.
Không thèm đường, nhưng anh lại cảm nhặn được hương vị ngọt ngào…
Tiếu Hoắc Tây cũng vô cùng vui vẻ.
Sáng sớm thức dậy, cô bé đang nằm trong lòng bố mình, mẹ cũng vậy.
Nhưng mà hình như mẹ vừa khóc thì phải.
Mí mắt sưng nhẹ, khóe mắt còn hơi ướt át, đây có lẽ chính là cái khó chịu mà bố nói rồi!
Tiểu Hoắc Tây có thể cảm nhận được bố đối xử với mẹ vò cùng dịu dàng, ánh mắt mỗi khi bô’ nhìn mẹ đều không giống với khi nhìn người khác, giống như ánh mẩt của Trương Sùng Quang khi nhìn thấy một mâm thịt kho tàu vậy.
Tiểu Hoắc Tây không nhịn được nói: “Có phải bố cực kỳ thích mẹ không ạ?”
Trong lòng Hoắc Minh chợt mềm mại.
Anh rất yêu bé con mà ôn Noãn đã sinh cho anh này, vò cùng thòng minh.
Anh xoa xoa mái tóc xoăn màu nâu của cò bé, nở nụ cười dịu dàng: “Đúng vậy! Mẹ và Hoẩc Tây giống nhau, đều có mái tóc nâu, làn da mềm mại mịn màng này.”
Tiếu Hoẳc Tây vui vẻ trong lòng.
Khi vui vẻ, cò bé liền cúi đầu bới bới bát cơm.
Bới một hồi, cò bé lại ngẩng đầu lén, nói: “Tóc của ông cậu (Lục Khiêm) khi chưa nhuộm cũng có màu nâu, da của ông cũng trẩng… Có phải bố cũng thích ông ấy không ạ?”
Hoắc Minh:…
Tiểu Hoắc Tây lẩm bấm một mình: “Nhưng mà cô thích! Bố ơi, có phải người nhà bố đều thích người tóc nâu không ạ?”
Hoâc Minh thấy hơi đau đầu.
Chỉ số thòng minh của Hoắc Tây cao tới 176, hoàn toàn đạt tới mức của một thiên tài.
Anh nghĩ, sau này phải là một chàng trai như thế nào mới xứng đòi với viên ngọc quý trong tay anh đây!
Ăn xong bữa sáng, anh đưa Tiểu Hoắc Tây đến trường sau đó lại trở về đón ôn Noãn.
Ôn Noãn hơi mệt, nhưng cò vẫn phải rời giường.
Cò tự cảm thấy tối qua mình rất phóng túng, có lẽ người giúp việc cũng nghe thấy tiếng động trên Tâu, cô sợ người ta bàn tán sau lưng mình.
Hoắc Minh vò cùng kiên nhẩn.
Cõ rửa mặt thay quần áo, anh ở tầng dưới tranh thủ xử lý một số cóng việc qua điện thoại.
Tập đoàn Tây Á phát triến rất nhanh chóng, bình thường anh vò cùng bận rộn, thời gian ở cạnh ôn Noãn vốn đã ít hơn, hơn nữa buổi tối Hoâc Tây lại ở nhà, vậy nén anh hy vọng ban ngày cô có thể ở cùng mình.
Chắng sợ buồn chán, giữa lúc còng việc bận rộn ngẩng đau lên có thể nhìn thấy cõ là anh cũng đã vò cùng thỏa mãn rồi.
Hoắc Minh nghĩ thầm, cái này có lẽ chính là yêu đương nồng nhiệt nhỉ!
Anh rất hưởng thụ cảm giác này.
ón Noãn nằm trong phòng nghỉ của chủ tịch của anh ngủ nửa ngày, buổi chiều, cò xem lại một số hồ sơ bệnh án của Hoắc Tây, Hoắc Minh quá bận, mà cò lại rânh rỗi hơn anh rất nhiều, cò tình nguyện cùng chia sẻ với anh một chút.
Cãn phòng rộng lớn hoàn toàn yên tĩnh.
ôn Noãn lặt tới một trang, cô nhấc mắt hỏi Hoắc Minh: “Năm nay Hoâc Tây đã phải truyền máu hai lần?”
Hoắc Minh bảo cò mang sang.
Ôn Noãn cầm bệnh án tới cho anh xem.
Hoắc Minh nhìn trang giấy kia một lúc lâu, sau đó nhẹ giọng nói: “Hoẳc Tây mẩc chứng rối loạn đòng máu, hơn nữa còn mang nhóm máu gấu trúc. Trẻ con đi học ở trường mầm non khó tránh khỏi có một chút va chạm, ngoại trừ lượng máu gấu trúc được dự trữ trong ngán hàng máu, anh còn có số điện thoại của cả bốn người mang nhóm máu này trong thành phố, Ôn Noãn… Không cần phải căng thắng như vậy!”
Anh và Hoắc Tây là ruột thịt, không thế truyền máu.
Nếu không sẽ đơn giản hơn rất nhiều!
Ôn Noãn thực sự rất đau lòng, nhưng đã có Hoắc Minh lo liệu cho Hoắc Tây, cô cũng không nhịn được mà yên tâm hơn nhiều.
Cò lưu cả bốn dãy số cá nhân kia vào điện thoại của mình.
Hoắc Minh im lặng nhìn cô chãm chú.
Ôn Noãn cười cười: “Anh sao vậy?”
Hoăc Minh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, giọng bổng nhiên khàn khàn: “Đêm qua em ngủ với anh nhiều Tân như vặy, bao giờ mới chịu cho anh mòt thân phân đâv?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK