Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu người đàn ông muốn tán tỉnh, hầu hết phụ nữ đều không thể chống lại được.

Ôn Noãn mang thai, cô cũng không muốn trêu chọc anh.

Sau khi lặng lẽ ôm nhau một lúc, cô dịu dàng nói: “Phải về nhà thôi! Hoắc Tây và Sùng Quang còn bài tập về nhà phải làm nữa!”

Hoắc Minh ôm cô.

Anh hơi không muốn buông tay.

Ôn Noãn nói khẽ: “Anh thế này làm gì chứ! Có phải về nhà rồi không cho anh ôm đâu!”

Nói xong, chính cô cũng cảm thấy ngại.

Hoắc Minh cười nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng buông tha cho cô.

Lúc chuẩn bị lên đường, anh chọn cho cô một chiếc áo lông trắng rộng rãi, mặc lên nhìn rất xinh.

Bình thường anh dạy con rất tốt, mấy đứa trẻ nghe thấy đi về nhà đều mặc áo khoác vào.

Hoắc Tây còn đội mũ lên cho Hoắc Doãn Tư.

Cô bé kéo tay Doãn Tư đi về phía xe.

Ôn Noãn ở đằng sau nhìn thấy, ánh mắt của cô còn dịu dàng hơn cả bông tuyết…

Hoắc Minh cầm tay cô.

Anh thấp giọng nói: “Bây giờ Hoắc Tây rất tốt!”

Cô gái nhỏ lúc trước hơi ít nói nhưng một hai năm nay cô bé đã bình thường trở lại rồi, đặc biệt là sau khi có Doãn Tư và Sùng Quang, cô bé cũng chưa từng làm người lớn phải lo lắng.

Ánh mắt của Ôn Noãn càng lúc càng dịu dàng.

Cô nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay của Hoắc Minh, tay anh rất ấm.

Khi lên xe, mấy đứa trẻ đã ngồi ngay ngắn hết rồi, đặc biệt là Doãn Tây còn được Hoắc Tây ôm vào ghế trẻ em, dây an toàn đều đã được thắt cẩn thận.

Hoắc Minh nhẹ nhàng nhấn ga.

Có vợ con ngồi trên xe nên anh lái rất chậm, anh cũng cố ý để Ôn Noãn cảm nhận một chút sự lãng mạn của tuyết rơi.

Chỉ là lúc về nhà phải đi qua một con đường.

Đó là nơi mà Cố Trường Khanh đã gặp chuyện.

Nhiệt độ chênh lệch giữa bên ngoài và trong xe làm cho cửa sổ xe mơ hồ, Ôn Noãn không nhịn được vươn tay viết gì đó…

Chữ viết hơi mờ,

Hoắc Minh thỉnh thoảng lại quay sang nhìn, không tính toán với cô.

Anh thậm chí còn lái xe chậm hơn…

Lúc trở về, Ôn Noãn ngâm mình trong bồn tắm, Hoắc Minh xem mấy đứa trẻ làm bài tập.

Hoắc Tây và Sùng Quang đều rất thông minh.

Về cơ bản anh chỉ cần ngồi đó là được.

Đến buổi chiều, anh về phòng ngủ, Ôn Noãn tỉnh ngủ mặc quần áo ở nhà tựa vào ghế sofa gọi điện thoại.

Bên kia điện thoại hình như là Xa Tuyết.

Hoắc Minh không làm phiền cô, đi rót nước uống.

“Tôi biết rồi!”

Ôn Noãn nói xong rồi cúp điện thoại.

Hoắc Minh vẫn đứng ở chỗ cũ, hỏi thăm cô: “Có liên quan đến Đinh Tranh đúng không?”

Ôn Noãn gật đầu.

Cô biết, Hoắc Minh luôn muốn dùng cách cứng rắn.

Cô không muốn kết quả ấy.

Dù bây giờ Hoắc Minh làm kinh doanh, nhưng anh đã từng là một người luật sư xuất sắc, cô không thể để tay anh dính đồ không sạch sẽ, muốn đối phó Xa Tuyết thì phải dùng thủ đoạn hèn hạ giống ả mới được.

Hoắc Minh uống hết nửa cốc nước.

Anh cúi đầu nhìn cốc nước: “Ôn Noãn, em có thể đảm bảo an toàn được không? Nếu như em không chắc chắn thì anh sẽ đến đón em.”

Ôn Noãn nhẹ nhàng đi tới.

Cô ôm eo anh từ phía sau, mềm mại nói: “Em đã chịu thiệt một lần rồi, không lẽ còn chịu thiệt lần nữa sao?”

Cô đã phái người đi canh chừng Đinh Tranh rồi.

Mọi hành động của Đinh Tranh đều không thể giấu được cô.

Thời gian dịu dàng trôi qua thật nhanh.

Gần đến ngày tết ông Công ông Táo, người nhà họ Lục đến nhà họ Hoắc cầu hôn.

Thành ý của Lục Khiêm rất đầy đủ, lễ nghĩa cũng chỉn chu, nhà họ Hoắc từ lớn đến bé đều rất hài lòng.

Xong chuyện, cuối cùng Ôn Noãn cũng bỏ được một nỗi lo trong lòng.

Đúng lúc trường mầm non của bọn trẻ tan học, Hoắc Minh lại có hội nghị nên Ôn Noãn lên xe tài xế đi đón con.

Đã đến giờ tan học.

Các em nhỏ xếp hàng đi ra.

Ôn Noãn thấy Hoắc Tây đi phía sau Trương Sùng Quang, cái đầu nhỏ ngẩng cao, thỉnh thoảng lại gọi Trương Sùng Quang.

Trên người Sùng Quang xách hai cái cặp sách nhỏ.

Thấy Ôn Noãn, Hoắc Tây nhào tới nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Tiểu Sùng Quang bình tĩnh để cặp sách xuống ghế ngồi phía sau, gọi một tiếng dì. Ôn Noãn sờ đầu nhỏ của cậu nhóc: “Hôm nay mẹ đưa hai đứa đi ăn đồ Tây nhé!”

Hoắc Tây hỏi ngay: “Vậy Hoắc Doãn Tư đâu?”

Ôn Noãn cười nhẹ: “Doãn Tư ở bên nhà ông nội rồi! Tối nay chỉ có ba người chúng ta thôi!”

Hoắc Tây bò lên trên xe ngay lập tức, cô bé vô cùng vui sướng.

Chỉ là một bữa cơm Tây, Ôn Noãn không nghĩ đến lại gặp được quen.

Một lúc mấy người!

Ở nhà hàng đồ Tây tốt nhất của thành phố B, giá bình quân đầu người lên đến hai ngàn.

Ôn Noãn dẫn hai đứa trẻ đi vào.

Không gian rất đẹp và ấm áp, Ôn Noãn cởi áo khoác ra, đi theo nhân viên phục vụ đến chỗ ngồi đã đặt trước.

Nhưng sau đó cô thấy hơi bất ngờ.

Bàn bên cạnh có mấy người đàn ông phụ nữ.

Chu Mộ Ngôn, Khương Sinh, Cố Vân Phàm, Đinh Tranh, còn có Khương Duệ nữa…

Gặp lại Khương Duệ làm Ôn Noãn không được tự nhiên.

Khương Duệ đã khắc sâu trong trí nhớ của cô, khi cô đang chật vật, cậu ta đã nói…

Ôn Noãn, chúng ta thử một lần đi!

Ôn Noãn, anh để em lựa chọn!

Bây giờ gặp lại, mỗi người đã có gia đình riêng…

Dù Khương Duệ vẫn luôn nhìn cô nhưng Ôn Noãn cũng không phải một cô gái nhỏ chưa trải sự đời, cô rất khéo léo mỉm cười lên tiếng chào, ánh mắt cô lập tức rơi vào Cố Vân Phàm và Đinh Tranh, cô cười nhạt: “Không nghĩ đến hai người lại ở với nhau!”

Thấy cô nói chuyện, Đinh Tranh cũng cười nhạt một cái.

Trước đó cô ta chỉ lợi dụng Cố Vân Phàm, ngủ cùng cậu ta cũng chỉ vì nhu cầu, vì thấy cậu ta có giá trị lợi dụng mà thôi.

Nhưng cô ta không nghĩ đến bối cảnh của Cố Vân Phàm lại mạnh như vậy.

Bố của cậu ta có gia tài trăm tỷ.

Cô ta chắc chắn phải vững vàng nắm chặt cậu ta, nên lần này cô ta rất quấn quýt Cố Vân Phàm, vứt bỏ tất cả những người đàn ông khác. Cô ta cũng biết cậu ta có nhiều người phụ nữ xung quanh, nhưng cô ta tin cô ta có thể giữ được cậu ta.

Đinh Tranh phải gọi là thay da đổi thịt.

Cô ta cũng không đối đầu với Ôn Noãn mà dịu dàng như nước: “Ôn Noãn, cô có muốn ghép bàn không?”

Cô ta giả vờ giả vịt, Ôn Noãn cũng không vạch trần cô ta.

Ôn Noãn chỉ mỉm cười: “Bọn trẻ nghịch ngợm lắm, không được đâu!”

Cố Vân Phàm nghênh ngang ngồi xuống.

Cậu ta lần lượt nhìn hai đứa trẻ xinh xắn ấy và hỏi: “Đều là con của chị sao?”

Ôn Noãn không phủ nhận.

Cô sờ hai cái đầu nhỏ của Sùng Quang và Hoắc Tây.

Tiểu Hoắc Tây nhìn cậu ta mặc đồ cứ như con công đực thì không thích.

Cô bé ngẩng đầu hừ nhẹ: “Chú hâm mộ đúng không!”

Cố Vân Phàm sững sờ.

Cậu ta thấy gương mặt cô bé trắng nõn nà, còn có mãi tóc nâu xoăn, xinh đẹp đến không ngờ, nhưng tính khí cũng không hiền đâu, rất giống bố của cô bé!

Trong lòng cậu ta liền không phục.

Đôi mắt đen như quả nho của Tiểu Hoắc Tây nhìn vào cậu ta và Đinh Tranh, sau đó mềm mại nói: “Nếu chú thích trẻ con thì bảo dì Đinh sinh cho chú đi! Tuy nhiên không đẻ được em bé nào vừa xinh đẹp vừa thông minh giống cháu và Trương Sùng Quang đâu.”

Cố Vân Phàm không để ý mấy.

Nhưng sắc mặt của Đinh Tranh lại rất khó coi.

Cô ta đã không thể sinh con được nữa, đứa con trước kia của cô ta không phải của Diêu Tử An sao, sau đó cô ta đã ném đứa bé vào trại trẻ mồ côi.

Đứa bé kia còn sống hay đã chết cô ta cũng không biết.

Cô ta cũng không muốn biết.

Lúc này cô ta nghĩ: Nếu như cô ta và Cố Vân Phàm kết hôn, vậy cô ta phải nghĩ cách đón đứa bé kia về, dù sao còn có con của mình…

Khi cô ta nghĩ ngợi, Ôn Noãn đã ngồi vào bàn bên cạnh.

Ôn Noãn rất dịu dàng chăm sóc bọn trẻ, người cô tỏa ra sự mềm mại của người phụ nữ, không hề nhìn ra nữ Tổng Giám đốc đầy thủ đoạn của Tây Á năm đó.

Đinh Tranh nghĩ: Ôn Noãn đã bị cuộc sống nhà giàu làm cho nhu nhược rồi, không phải đối thủ của cô ta.

Cô ta tập trung tinh thần muốn được gả cho Cố Vân Phàm.

Lúc bảy giờ, cô ta chủ động ngồi đánh một đoạn dương cầm.

Đinh Tranh thật sự đã từng tập luyện, cô ta đánh khá ổn.

Chỉ là cũng không có ai thưởng thức.

Khi cô ta trở về còn cố ý nhìn Ôn Noãn với vẻ khiêu khích.

Cố Vân Phàm thưởng cho cô ta một nụ hôn rồi khen cô ta vài câu.

Đinh Tranh dịu dàng nâng chén rượu để cậu ta uống một chút rượu trước khi ăn.

Hành vi ghê tởm này làm Khương Sinh choáng váng.

Chu Mộ Ngôn ôm eo cô ấy, không thèm để ý nói: “Về nhà anh cũng sẽ cho em ăn đồ ngon.”

Khương Duệ liếc nhìn cậu ta.

Trong nháy mắt Chu Mộ Ngôn không nói gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK