Hoắc Kiều ngồi phịch xuống giường: “Em tự giải quyết được!”
Khương Lan Thính đặt con trai xuống, sau đó cúi người, hai tay bao vây Hoắc Kiều, hình thành một lực ấn rất mạnh lên chiếc gối trắng như tuyết.
Anh chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: "Cách giải quyết của em là khóc lóc kể lể với mẹ sao? Sau đó mẹ sẽ ra mặt thay thế người tên là Tiếu Bạch kia hả? Quả thực là một biện pháp tốt, nhưng em đã kết hôn rồi... cô Hoắc à!"
Sau đó, anh lại gọi cô: “Bà Khương.”
Anh gọi ba chữ này rất nhẹ nhàng, hơn nữa còn đầy vẻ quyến rũ.
Hoắc Kiều không được tự nhiên, lòng bàn tay cô bị anh giữ lại, chỉ có thể duỗi chân khẽ đá anh một cái. Cô nói bằng giọng khàn khàn đến chính cô cũng không thể tin được: “Khương Lan Thính.”
Anh khẽ ừ.
Rồi anh hôn cô, thật sâu và chậm rãi.
Triền miên dai dẳng.
Cô không thể phản kháng, lúc này, dường như cũng không muốn phản kháng.
Cuối cùng, người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên tai cô, khẽ hỏi: “Vừa rồi cảm thấy thế nào?”
Cô hiểu rõ những gì anh nói.
Nhưng lúc này con gái thường hay dè dặt nên cô giả vờ không hiểu: “Chỉ là một cái hôn thôi mà, có cảm giác gì được chứ?”
Ánh mắt Khương Lan Thính càng sâu hơn.
Phút chốc, anh nở một nụ cười rất khẽ. Anh không vạch trần cô mà trái lại nhẹ nhàng chạm lên mặt cô, tận hưởng khoảnh khắc nhu mì hiếm hoi của cô.
Tiểu Khương Sanh ở một bên bò tới.
Cậu bé trèo lên từ cánh tay của bố, muốn ôm một cái.
Khương Lan Thính buông Hoắc Kiều ra, bế đứa bé lên, xoay người ngồi ở bên giường. Anh chơi với đứa bé, giả vờ lơ đãng nói: “Hai năm nữa chúng ta lại sinh thêm một cô bé nữa đi! Khi đó Tập đoàn Khương Thị có thể mời Giám đốc chuyên nghiệp, anh sẽ có rất nhiều thời gian trông con, nếu em muốn đóng phim cũng được.”
Hoắc Kiều quay người sang một bên.
Cô lặng lẽ nhìn bọn họ, một lúc sau cố ý nói: "Em đâu nói là muốn có con với anh! Hơn nữa, một năm sau chúng ta có thể tiếp tục mối quan hệ này không còn chưa biết đâu!"
Khương Lan Thính không phản bác, chỉ nói: “Anh sẽ làm tốt khiến em hài lòng.”
Dường như cảm thấy như vậy là chưa đủ, anh còn nói một câu thô tục mà chỉ những người đang yêu mới nói: “Vừa rồi em kêu rất sung sướng, sau này ngày nào anh cũng sẽ làm cho em thoải mái như vậy.”
Hoắc Kiều tức giận.
Cô ngồi trên giường cầm gối đánh anh, hoàn toàn không nhận ra trên người mình chỉ có một chiếc áo tắm mỏng manh: "Khương Sanh còn ở đây đó, anh lại nói bậy bạ như vậy!"
Khương Lan Thính ôm con trai, mặc cho cô đánh.
Đồng thời cũng không bỏ lỡ cảnh sắc tươi đẹp kia, giờ phút này anh tựa như đã quay về quá khứ.
Trở lại thời gian ở ngọn núi đó.
Anh và Hoắc Kiều đều buông bỏ quá khứ và thân phận của nhau, đồng thời cũng thường xuyên cùng nhau đùa giỡn... Trong giây phút động tình, anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo cô vào lòng.
Con trai vẫn còn bên cạnh, anh lại cúi đầu hôn cô.
Nụ hôn nhỏ vụn mà triền miên.
Hai môi lưỡi phát ra âm thanh xấu hổ như mèo con liếm bột, vang vọng trong căn phòng sang trọng... Hoắc Kiều tự nhiên nhận ra sự thay đổi trên cơ thể anh.
Buổi chiều đã làm ba lần, anh lại muốn nữa!
Cô vùng vẫy ngồi dậy, đỏ mặt mắng: “Đồ xấu xa!”
Anh không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt vô cùng rõ ràng!
Lúc này, anh biết rõ sự yêu thích của anh dành cho cô không phải vì cô là mẹ của Khương Sanh, mà vì cô là Hoắc Kiều, là người phụ nữ mà anh muốn có…