Cô đang yên tĩnh xem kịch bản.
Cô vẫn không hỏi chuyện vừa rồi, trái lại, Lục Khiêm không nhịn được mà nhẹ giọng hỏi: “Em không muốn hỏi gì sao?”
Minh Châu nhìn ông, tiếp tục xem kịch bản.
Có con ở đây, cô không muốn nói mấy chuyện vớ vẩn đó với ông.
Lục Khiêm cười.
Tiểu Lục U ôm mặt ông, hôn chụt chụt mấy cái.
Lục Khiêm nhìn mặt cô bé, nét mặt dịu dàng: “Minh Châu, Lục U nhà chúng ta lớn lên, nhất định sẽ là một cô bé rất xinh đẹp.”
Minh Châu nhìn chằm chằm vào kịch bản, nghe ông nói vậy thì thuận miệng nói: “Có đẹp hơn nữa thì cũng không đẹp bằng cô hôm nay tới.”
Lục Khiêm ngước mắt nhìn cô.
Minh Châu ngồi ở salon cạnh giường, cúi đầu, mái tóc dài màu đen được búi thấp.
Nhìn nghiêng, mũi cô rất cao.
Da cô cũng rất trắng.
Ông không khỏi động tâm, thưởng thức một hồi lại cười nhạt: “Em mang cái thứ đó ra so sánh với Lục U nhà chúng ta, sao mà được chứ, anh không thích nghe đâu.”
Ông lại đặt Lục U xuống bụng mình, bóp má cô bé.
Tiểu Lục U là bảo bối của bao nhiêu người, còn có một người anh thương cô bé nữa!
Là lá ngọc cành vàng của nhà họ Lục.
Cũng giống như Minh Châu.
Minh Châu ừ một tiếng, coi như thừa nhận, nhưng Lục Khiêm lại được nước lấn tới, truy hỏi: “Có phải em ghen không?”
Minh Châu chặn miệng ông bằng lời của ông: “Em ghen gì với thứ đó cơ chứ? Giám đốc Lục thích thì cứ để bên cạnh, để mỗi ngày đều được dỗ cho vui vẻ.”
Lục Khiêm cười nhẹ.
Minh Châu hơi phiền não, khép kịch bản lại.
“Thôi, em mang Thước Thước và Lục U về nhà ăn cơm đây.”
Lục Khiêm: “Ở đây cũng có cơm mà!”
Minh Châu: “Gần đây anh cả mới học được mấy món ăn, rất ngon, em đã hứa phải về nếm thử rồi.”
Lục Khiêm không dám tin.
Hôm nay là thứ Ba.
Hoắc Minh ở nhà nấu cơm, không đến công ty à?
Minh Châu thu dọn cặp sách cho Lục thước, nói cho ông nghe một tin xấu: “Để chăm sóc cho bọn trẻ, anh cả cố ý bảo thư kí Trương sắp xếp nghỉ một tuần.”
Nói đến đó, cô thấy rất hả giận.
Cô nhanh chóng mang bọn trẻ rời đi.
Sau khi cô đi, Lục Khiêm ngã xuống giường, nhắm mắt lại.
Chướng ngại lớn nhất trong tình yêu của ông chính là Hoắc Minh!
Thằng nhóc thối, khốn kiếp!
Không lẽ là có dự án nào đó không đàm phán được lợi nhuận, nó mới dở trò bẩn thỉu này à? Mẹ nó… Thế mà Minh Châu còn cảm động nữa, xin nghỉ một tuần, cố ý trông con cho Lục Khiêm ông!
Lục Khiêm ôm gối, lăn mấy vòng.
Giờ thì ông đã biết tại sao Ôn Noãn vòng mấy vòng vẫn rơi vào tay Hoắc Minh rồi.
Tên khốn kia căn bản là không cần mặt mũi.
Lục Khiêm rút điện thoại ra, gọi cho thư kí Liễu: “Truyền Chí, cậu lập tức đi xem hợp đồng bên Tây Á đi, tôi đoán là Hoắc Minh không hài lòng, cậu châm chước cho hai điểm, đút cho nó no luôn đi!”
Nói xong, ông lại tức giận, ném điện thoại đi.
Cho cậu nó chết, Hoắc Minh ạ!
…
Minh Châu lái xe, đến biệt thự của Hoắc Minh và Ôn Noãn.
Cô mới mở cửa xe ra đã nghe thấy tiếng đàn dương cầm.
Hoắc Tây đang chơi dương cầm.
Lục Thước nhảy xuống xe, Trương Sùng Quang đang chờ cậu bé ở cửa, hai đứa bé trai có sở thích giống nhau.
Minh Châu ôm Lục U xuống xe, dắt cô bé vào phòng khách.
Tiểu Hoắc Tây đang chơi dương cầm, Ôn Noãn ngồi cạnh hướng dẫn cô bé.
Tiểu Hoắc Tây liếc thấy Tiểu Lục U.
Cô bé rất muốn trêu chọc.
Tiểu Lục U chơi vui hơn Hoắc Kiều!
Nhưng bây giờ bố ruột của cô bé, Hoắc Minh, lại đang ngồi trên salon, cầm máy tính xách tay làm việc.
Mắt ông ấy rất sắc bén.
Hoắc Doãn Tư và Hoắc Kiều đang chơi xếp gỗ.
Tháp gỗ vất vả lắm mới xếp lên được, Tiểu Lục U lảo đảo đi tới, đặt mông ngồi xuống làm tháp đổ.
Hoắc Doãn Tư cũng không giận.
Cậu bé chuyển mông của Tiểu Lục U qua một bên, lại xây tháp lại.
Tiểu Hoắc Kiều kết cho Tiểu Lục U một bím tóc nhỏ.
Minh Châu nhìn căn nhà trông như vườn thú này, hơi đau đầu.
Nhưng hình như anh trai và chị dâu đều vui vẻ.