Trong phòng nhỏ không bật đèn, ánh sáng u ám, mới đi vào, lỗ chân lông đã không tự chủ giãn ra... Hoắc Tây không biết chân mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ là khi ôm lấy Trương Trùng Quang, nhấc đôi chân của anh thì bị đan chéo vào nhau.
Lúc hoàn hồn, bọn họ đều ở trên giường, cô đè anh.
Thân thể cả hai giao nhau, thoáng động một chút cũng đủ để cho người ta khó nhịn nổi, mặt Hoắc Tây dán vào mặt Trương Sùng Quang, cô cảm thấy làn da của anh thật nóng bỏng.
Cô là người phụ nữ trưởng thành, tự nhiên có thể cảm nhận được bất thường của anh.
Môi Hoắc Tây đặt ở bên cổ anh, giọng nói khàn khàn “Không phải giới thiệu với người ta em là em gái anh sao? Bây giờ là xảy ra chuyện gì đấy? Trương Sùng Quang, có dã thú nào giống anh hay không hả?”
Hơi thở Trương Sùng Quang rối loạn.
Đương nhiên anh biết không phải trùng hợp như vậy, Hoắc Tây là cố ý, cố ý đè anh trên giường, cố ý gợi lên phản ứng của anh, chính là vì ép anh thừa nhận quan tâm cô, muốn cô.
Trong bóng tối, tay Trương Sùng Quang đặt trên lưng cô, khẽ sờ vào.
Tay kia cũng khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô, cúi đầu cười: “Luật sư Hoắc, em thật là xấu xa, sao... âm mưu lâu như vậy không phải là muốn tôi phá giới, đã lên giường rồi sao không hành động đi chứ?
Hoắc Tây học theo dáng vẻ của anh, cũng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh.
Cô ghé vào tai anh thở ra như lan: “Làm sao bây giờ! Tổng Giám Đốc Trương đã như vậy, còn cứng miệng nữa hử!”
Một giây sau, cô bị anh đè ngược dưới người.
Một chân Trương Sùng Quang đè lên thân thể cô, một tay khác nắm lấy hai cái cổ tay nhỏ của cô, giơ cao vững vàng mà đóng ở đỉnh đầu phía trên... Cường thế xâm chiếm như vậy, không có người phụ nữ nào là không động tình.
Nhưng Hoắc Tây thì không.
Cô muốn ở bên anh, nhưng thân thể cô đã theo thói quen bài xích, không đẩy anh ra đã là cực hạn lớn nhất, thân thể cô thậm chí đã run lên nhẹ nhàng.
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, rất chuyên tâm, giống như muốn nhìn rõ chút da thịt kia của cô.
Thật lâu sau, anh cười nhạo ra tiếng: “Phản ứng sinh lý thôi, không tính là gì cả!”
Anh chậm rãi cúi đầu, ghé vào sau tại cô, cố ý dùng giọng điệu rất hạ lưu nói với cô: “Đừng nói là luật sư Hoắc, bất cứ người phụ nữ nào nằm dưới thân thể tôi, tôi đều sẽ có phản ứng, chân của tôi bị phế cũng không phải chỗ đó bị phế. Đúng, Hà Lộ là tôi tìm đến ngăn cản em, nếu không thì làm sao bây giờ, cuộc đời rất dài, tôi cũng không cần em báo đáp, cũng không ai phải ở cùng một chỗ với ai.”
Hoắc Tây không thể di chuyển.
Thân thể cô mềm mại không kháng cự, giọng nói của cô cũng khàn khàn dịu dàng: “Không thử làm sao biết được?”
Giọng Trương Sùng Quang lạnh nhạt: “Không cần thiết!”
“Hoắc Tây, hiện tại tôi sống rất tốt! Tôi cũng không muốn phá vỡ sự yên tĩnh này.”
“Em cho rằng báo đáp và cứu rỗi, ở trong mắt tôi không đáng một đồng, vừa rồi chẳng qua chỉ là phản ứng sinh lý mà thôi, đổi người phụ nữ nào đều sẽ như nhau!”
Hoắc Tây im lặng, hồi lâu, cô nhẹ nhàng đẩy vai anh.
“Đứng lên, em đi ngắm sao.”
Trương Sùng Quang chống đỡ một bên lật người qua, anh nằm trên giường, ánh mắt có thể nhìn thấy được mái tóc dài rối tung của cô, cho dù là ánh đèn yếu ớt, anh cũng có thể thấy rõ tay cô đang cài nút áo đều đang run rẩy.
Tim anh hơi phập phồng.
Hoắc Tây lấy lòng, đối với anh mà nói giống như là một liều thuốc mạnh mẽ, rất khó từ chối.
Nhưng có khó hơn nữa, anh cũng không thể tiếp nhận.
Hoắc Tây đứng ở bên giường, sửa sang lại quần áo của mình, sau lưng anh thản nhiên nói: “Ngủ sớm một chút.
Khi cô bỏ đi,
Trương Sùng Quang nhìn bóng lưng của cô, trong mắt vừa chua vừa chát, anh chưa từng cảm thấy giống như hôm nay, là đồ bỏ đi. Rõ ràng cô đang ở trong lòng mình, rõ ràng cô đã vượt qua chướng ngại tâm lý muốn làm vợ chồng với anh, nhưng anh lại cứng nhắc từ chối cô.
Trương Sùng Quang không biết sau đó đã thiếp đi thế nào.
Anh chỉ biết là, cửa phòng nhỏ để lại một khe hở, ánh đèn khẽ len lỗi được một ít... khiến cho người ta an tâm.
Nhưng anh không biết, Hoắc Tây vẫn chưa ngủ.
Sau khi đi ra ngoài, cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, khi nước lạnh hắt lên, cô thấy đau.
Trong gương là một gương mặt xa lạ.
Hoắc Tây kinh ngạc nhìn thật lâu thật lâu...
Sáng sớm khi Trương Sùng Quang tỉnh lại, trên giường có thêm một vật nhỏ.
Tiểu Hoắc Tinh khoanh đôi chân ngắn, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, trông mong nhìn anh, thấy Trương Sùng Quang thì lập tức tiến tới hôn mặt anh, hôn như chó con, trên mặt anh đều là nước miếng.
Trương Sùng Quang cảm thấy cô bé đáng yêu.
Anh ôm cô bé vào trong ngực, sờ đầu cô, đã không còn nóng nữa.
Tiểu Hoắc Tinh kêu ré lên, cái đầu nhỏ còn rúc vào trong ngực anh, gọi bố.
Trương Sùng Quang thật sự chịu không nổi, anh cảm thấy nếu mình cứ ở chỗ này tám phần xương cốt đều sẽ bị ngâm mềm, sẽ không đi nổi nữa, vì thế lúc dùng bữa sáng anh nói với Hoắc Tây: “Lát nữa tôi trở về thay quần áo, buổi chiều lại đến
Hoắc Tây đang uống sữa, nghe vậy, giương mắt nhìn anh.
Suy nghĩ của anh không thể gạt được cô.
Hoắc Tây im lặng uống hết sữa, nhẹ giọng nói: “Lát nữa em có chút việc, buổi sáng anh chăm sóc con bé đi! Buổi chiều em trở về làm thủ tục xuất viện cho con.
Trương Sùng Quang không phản đối.
Ước chừng là chuyện tối hôm qua, sáng nay bọn họ ở chung rõ ràng cũng có chút không được tự nhiên, Hoắc Tây ăn xong bữa sáng lại ôm Tiểu Hoắc Tinh, Tiểu Hoắc Tinh biết cô phải đi, rất luyến tiếc, cứ ôm cô không buông.
Hoắc Tây hôn bé một cái, trấn an: “Có bố ở đây mà.