Ôn Noãn không muốn đến chỗ của anh.
Nhưng cô lại càng không muốn ăn tối dưới ánh nến, tán tỉnh vui đùa cùng anh, những thứ đó không hợp với bọn họ.
Cô cầm di động, nhìn chằm chằm vào bàn làm việc.
Cuối cùng, cô nói nhỏ qua điện thoại: "Được, nửa tiếng nữa em tan làm!"
Ôn Noãn cúp máy.
Cô lấy ra mấy tập tài liệu dày cộm cất vào cặp táp, còn cảm thấy chưa đủ bèn nhét thêm chút …
Cô bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, xe của Hoắc Minh đã đến nơi.
Gần đây anh luôn lái chiếc Maybach màu đen đó!
Thấy Ôn Noãn bước tới, anh xuống xe đi vòng sang ghế phó lái mở cửa cho cô, ánh mắt lướt xuống tay cô, cười như không cười: "Cuối tuần mà cũng làm việc vất vả quả nhỉ? Làm việc đến mức không có thời gian riêng tư luôn à?"
Ngữ khí của anh mang theo chút ý cười nhạo.
Ôn Noãn vờ như nghe không hiểu, cô lên xe cài dây an toàn, sau đó mới nghiêng người nói: "Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá! Đúng rồi, Bạch Vi và Diêu Tử An đã ly hôn rồi, cảm ơn anh."
Rõ ràng Hoắc Minh không muốn nhắc đến đôi vợ chồng ly hôn kia, anh nhìn về phía trước, nói: "Đến căn hộ của em đón Tiểu Bạch ! Nhóc đó ở trong phòng mãi chắc sắp chán chết rồi!"
Ôn Noãn không phản đối.
Anh lái xe đến dưới lầu căn hộ của cô, Ôn Noãn lên lầu bế Tiểu Bạch xuống.
Sau khi Tiểu Bạch lên xe liền sủa hai tiếng với Hoắc Minh.
Hoắc Minh không thèm chấp nhặt với chó, chỉ nói: "Sao nó cứ bài xích anh vậy? Rõ ràng là anh đem nó về mà."
Ôn Noãn xoa xoa đầu chó: "Có lẽ là do cùng thuộc tính, cùng giới tính."
Cô nói xong liền nở nụ cười nhạt.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thăm thẳm.
Từ khi bọn họ chia tay, đã rất lâu rồi Ôn Noãn chưa từng cười như vậy trước mặt anh, đối với anh mà nói, nụ cười nhạt đó đẹp như tuyết đầu mùa đang tan ra!
Anh kìm lòng chẳng đặng muốn hôn cô.
Hình như Ôn Noãn nhận ra điều đó, cô không cười nữa, im lặng nhìn về phía trước.
Hoắc Minh cười nhạt, đạp nhẹ chân ga, lái xe về phía biệt thự.
Hiện tại anh đang ở trong một căn biệt thự đơn có tổng diện tích hơn hai ngàn mét vuông, tọa lạc tại khu vực đông đúc tấp nập nhất trong thành phố, có thể xem như là biệt thự cao cấp nhất trong khu dân cư này.
Đỗ xe xong, Hoắc Minh mở dây an toàn ra, tùy tiện nói: "Ở đây không có người giúp việc cố định, bữa tối sẽ do người ở nhà chính nấu, chắc phải mất thêm một tiếng mới chuẩn bị xong!"
Ôn Noãn gật đầu.
Hoắc Minh xuống xe, bế Tiểu Bạch lên: "Anh dắt nó đi bồi dưỡng tình cảm, em ngồi chơi ở phòng khách một lát nhé!"
Ôn Noãn nhìn bãi cỏ kia.
Tiểu Bạch hẳn là rất vui vẻ.
Cô đi vào phòng khách, tranh thủ thời gian rảnh rỗi này mà xử lý một số tài liệu, có người giúp việc mang cà phê lên. Ôn Noãn nhận ra đó là người từ nhà chính nhà họ Hoắc, cô nhẹ nhàng nói cảm ơn, nhưng không tỏ ra thân thiện quá mức.
Tháng bảy đầu hạ, trời nóng ngày dài.
Hoắc Minh dắt chó đi dạo một vòng đã đổ mồ hôi, nhưng vẫn quyết định tắm cho Tiểu Bạch trước.
Con chó đứng trên bãi cỏ xanh mướt, nhe răng cười toe toét.
Vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.
Hoắc Minh vỗ vỗ mông con chó để nó tự chơi, còn mình thì đi vào gian chính.
Phòng khách im lặng, Ôn Noãn đang ngồi làm việc.
Hoắc Minh không chịu, cả người đầy mồ hôi bước tới, hơi nghiêng về phía trước gặm nhẹ vào làn da nơi cổ của cô, răng nanh nghiến trên da thịt: "Tổng Giám đốc Ôn bận quá nhỉ!"
Ôn Noãn giương mắt, chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn của anh.
Hoắc Minh đóng tài liệu lại giúp cô: "Nghỉ ngơi một chút đi!"
Ôn Noãn còn chưa kịp nói gì, anh đã đứng dậy đi lên tầng hai, vừa cởi cúc áo vừa lắc lắc những giọt nước trên mái tóc ướt, bộ dáng tùy ý khi ở nhà kia cực kỳ gợi cảm!
Ôn Noãn nhìn đến ngẩn người.
Một khoảng sân rộng xanh mướt màu cỏ, một chú chó nhỏ, một anh chủ đẹp trai… Là cảnh tượng mà trước đây cô từng khát khao vô số lần, đang hiển hiện trước mắt cô, thế nhưng cô đã không còn rung động nữa!
Hoắc Minh tắm xong đi xuống lầu, thấy Ôn Noãn đang cầm cốc cà phê, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Dáng vẻ của cô, như thể chỉ là đang chuyển nơi làm việc mà thôi!
Anh không uốn nắn cô làm gì, dù sao đã lâu rồi bọn họ không ở cạnh nhau, trong lòng cô rất bài xích anh. Chỉ là ban ngày có lạnh nhạt đến mấy đi chăng nữa, ban đêm vẫn sẽ ngủ chung một giường mà thôi, đây là điều Hoắc Minh cực kỳ chắc chắn.
Đêm cuối tuần, thích hợp để triền miên.
Nhưng hai người bọn họ đều lần lượt tăng ca, Tiểu Bạch chẳng còn vui vẻ bừng bừng như khi nãy nữa, hai ông bà chủ đều còn đang làm việc.
Một người ở trong phòng sách, một người thì ngồi ngay trong phòng khách.
Đêm khuya, Hoắc Minh đi ra khỏi phòng sách.
Đúng lúc này Ôn Noãn chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, cửa phòng khách mở ra, ánh mắt hai người chạm nhau, ý tứ mập mờ.
Dù sao thì bọn họ đang ở chung với nhau…
Cảnh tượng này khơi gợi những ký ức triền miên của bọn họ trong quá khứ, đặc biệt là Hoắc Minh, làm cho anh rất muốn ôm cô…
Khi Ôn Noãn xoay người, anh nhẹ nhàng tóm lấy cổ tay cô.
Cơ thể cô cứng đờ.
Hoắc Minh ôm cô từ phía sau, cúi đầu cắn vào cần cổ non mịn của cô, đã lâu rồi anh chưa được làm vậy, ngay cả thở dốc cũng phải kìm nén lại .
Nhẹ nhàng hồi lâu, anh bế cô lên, đặt cô lên tấm ga trải giường màu đen.
Anh đã làm tất cả những gì có thể để lấy lòng cô… Khi bọn họ sắp sửa dính lấy nhau, Hoắc Minh thấy một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Ôn Noãn.
Cô không muốn làm chuyện này!
Hoắc Minh chống một bàn tay đỡ cơ thể mình, cúi đầu nhìn cô chăm chú, sau đó dịu dàng hỏi: "Sao em lại khóc?"
Ôn Noãn cảm thấy cực kỳ lúng túng .
Cô quay khuôn mặt nhỏ nhắn sang bên khác, khóe mắt ươn ướt.
Hoắc Minh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, muốn buông cô ra nhưng lại tham lam không nỡ, bèn đưa lưỡi vào thăm dò bên trong môi cô, hai người hôn một lúc lâu…
Mãi cho đến khi sự nhẫn nại của anh đến giới hạn, anh mới xoay người xuống giường, đi vào phòng tắm!
Khi quay lại, anh ôm lấy cô từ phía sau: "Nếu em không muốn thì chúng ta không làm, nhé?"
Ôn Noãn không lên tiếng, như thể đang ngủ .
Nhưng anh biết cô chưa ngủ, cô chỉ là không muốn nói chuyện với anh mà thôi… Cô đã không còn giống trước nữa, không giận dỗi mà còn rất lạnh nhạt với anh, như cố tình không muốn có kiểu tiếp xúc thế này với anh.
Hoắc Minh cũng không ép buộc cô, ôm cô ngủ cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, di động của Ôn Noãn kêu vang.
Cô vừa tỉnh giấc, còn hơi mơ màng, sờ soạng hồi lâu cuối cùng là Hoắc Minh đưa điện thoại cho cô.
Ôn Noãn đang nằm trên giường.
Hoắc Minh thì đã rời giường, đang bên cạnh mặc quần áo.
Thấy cô ngẩn người, anh cười nhạt: "Điện thoại của Bạch Vi kìa, sao em không bắt máy?"
Ôn Noãn vội vàng bấm nhận cuộc gọi.
Cuộc điện thoại này của Bạch Vi là muốn mời Ôn Noãn đến dự đám cưới của mình, bởi vì là lần thứ hai kết hôn, hơn nữa trong bụng của cô ấy còn đang có một bé con, cho nên dự định tổ chức hôn lễ không quá phô trương, nhà họ Cảnh làm rất khiêm tốn, tổng cộng cũng chỉ mời người trong nhà và vài bạn bè tới thôi.
Ôn Noãn ngồi dậy, chúc mừng Bạch Vi.
Bạch Vi không biết mấy chuyện giữa cô và Hoắc Minh, bèn nói thật lòng với cô: "Chỉ là bữa cơm đạm bạc mà thôi, chúc mừng tương lai tươi sáng mới!"
Ôn Noãn có thể hiểu được tâm trạng của Bạch Vi .
Trải qua một phen ồn ào ầm ĩ với Diêu Tử An, những sự mong chờ về tình cảm sau này sẽ giảm bớt.
Những chuyện đó, Cảnh Sâm và Bạch Vi đều phải từ từ chấp nhận.
Ôn Noãn không nói nhiều, chỉ nói nhất định sẽ đến.
Cô cúp điện thoại, thấy Hoắc Minh đang nhìn mình chằm chằm, tay anh cầm cà-vạt, như thể đang đợi chuyện gì đó…
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: "Đám cưới của Bạch Vi và Cảnh Sâm, tôi muốn tham gia!"
Hoắc Minh nắm một đầu cà-vạt, chờ lâu thật lâu, cuối cùng mới tự đeo cà vạt cho mình, dáng vẻ như chẳng có chuyện gì: "Cảnh Sâm cũng mời anh! Vậy ý em là hai người chúng ta chỉ có thể đi một người, sợ người khác biết quan hệ hiện tại của chúng ta sao?"
Ôn Noãn không phủ nhận.
Xoạt một cái, Hoắc Minh rút cà vạt ra, anh nhìn cô chằm chằm, giọng điệu lạnh nhạt hơn rất nhiều: "Anh không nói, sẽ không ai biết mối quan hệ của chúng ta!"
Nói xong, anh xoay người xuống lầu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK