Đúng, chắc chắn cậu chỉ đang nể mặt chú Cố.
Trong xe rất kỳ lạ, không ai lên tiếng, may mắn rất nhanh đã đến nơi mà An Nhiên nói.
An Nhiên nhẹ nhàng xuống xe.
Sau khi xuống xe, cô tì vào cửa xe nở nụ cười: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Hoắc.”
Hoắc Doãn Tư ngước mắt nhìn cô, sự mãnh liệt không thể tan trong mắt cậu, cậu nhìn xung quanh rồi cười nhạo: “Thư ký An khéo chọn địa điểm thật! Giao thông phát triển, bắt xe cũng tiện.”
Làm sao An Nhiên có thể không hiểu ý cậu.
Cô nhẹ nhàng chớp mắt: “Tổng Giám đốc Hoắc quá khen!... Được rồi, tôi không quấy rầy thế giới giữa Tổng Giám đốc Hoắc và cô Tôn nữa.”
lại.
Hoắc Doãn Tư còn muốn nói gì, An Nhiên đã đóng cửa xe
Nhưng khoảnh khắc cô đóng cửa xe quay người, toàn bộ sức lực trong cơ thể như bị rút cạn, lồng ngực trống rỗng mà đau nhói... Cô đã định sẵn bọn họ nhất định sẽ gặp lại ở thành phố B, cô cũng biết trước cậu đã có bạn gái, nhưng cô vẫn cảm thấy mệt mỏi khi phải đối mặt với cậu.
Ba năm, cô học được cách buông bỏ.
Nhưng rõ ràng, Hoắc Doãn Tư không như thế, cô có thể cảm nhận được chèn ép và căm ghét trong tối lẫn ngoài sáng của cậu.
Dưới ánh đèn neon.
An Nhiên nhẹ chớp mắt.
Giữa bọn họ, khó phân biệt được ai nên hận ai!
Điện thoại trong túi xách vang lên, An Nhiên nhấc máy, bên kia là một giọng nói trẻ con: “Mẹ, khi nào mẹ mới về? Con với bà đợi rất lâu rồi! Bánh kem sắp chảy hết rồi.”
Khóe môi An Nhiên cong lên một nụ cười dịu dàng: “Mẹ về ngay đây!”
Cô cúp máy, đón một chiếc xe taxi.
Hoắc Doãn Tư nói đúng, ở đây bắt xe rất dễ.
Về đến nhà cũng đã khuya, An Nhiên mở cửa liền thấy bé An Lâm Hi ngồi trên bàn ăn, cái đầu nhỏ gật gù vì buồn ngủ, dì Lâm cũng không khác mấy.
An Nhiên đặt túi xách xuống, nhẹ nhàng thay giày.
Cô mua căn hộ này vào đầu năm này, đặt cọc một triệu hai cho căn nhà nhỏ tám mươi mét vuông, cô vay một triệu tám mặc dù cuộc sống không mấy khá giả, nhưng cũng không đến nỗi tệ.
Cô lặng lẽ bước đến, bịt mắt cậu bé.
“Đoán xem ai đã về?”
Cậu bé lập tức tỉnh dậy, nắm lấy tay mẹ, mềm mại gọi mẹ, trong giọng nói còn mang theo một tia buồn ngủ.
An Nhiên đau lòng hôn cậu bé: “Sau này mẹ sẽ về sớm hơn.”
Lúc này, dì Lâm tỉnh lại.
“Muộn thế này rồi! Ngoài trời lạnh mà cô còn mặc đồ mỏng như vậy.” Dì Lâm đau lòng cho cô, đứng dậy: “May là chưa quá mười hai giờ, dì đi hâm nóng đồ ăn, cô thắp nến với Lâm Hi đi, thằng bé đợi cô gần một đêm.
An Nhiên ừ một tiếng.
Cô ngồi xuống bế con trai lên đùi, dì Lâm lại tiếc bộ váy: “Đồ quý, thay ra rồi ôm sau.”
“Không sao! Công ty có tính phí.”
Dì Lâm cười nói: “Tổng Giám đốc Cố thực sự rất tốt với cô! Lấy chức vị này của cô mà lại cho cô lương cả một năm, đủ thành ý.”
Dì Lâm tác phong nhanh nhẹn, rất nhanh đã hâm nóng lại thức ăn.
An Nhiên ôm Lâm Hi thổi nến, cậu bé rất hiểu chuyện, đưa cho mẹ chiếc máy bay giấy cậu bé làm: “Chúc mừng sinh nhật mẹ."
An Nhiên hôn cậu bé.
An Lâm Hi xấu hổ, nép vào lòng mẹ.
Dì Lâm dọn cơm, đặc biệt mang cho An Nhiên một bát canh gà, nói: “Uống chút gì nóng để bồi bổ cơ thể, trời lạnh.”
An Nhiên lấy một chiếc đĩa và cắt bánh kem cho con trai.
Rồi để cậu sang chơi một bên.
Sau khi đứa trẻ rời đi, dì Lâm cảm thán: “Thời gian trôi
nhanh quá, mùa thu năm sau Lâm Hi của chúng ta có thể đến nhà trẻ rồi, An Nhiên, dì muốn mở một quán ăn sáng di động, dù không kiếm được bao nhiêu nhưng tự do về thời gian, Lâm Hi vẫn cần có người chăm sóc.
An Nhiên nhấp một ngụm canh gà, ngước mắt lên.
Cô nhìn dì Lâm một hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Mang Lâm Hi theo làm việc rất vất vả! Hai năm nữa, đến lúc Lâm Hi vào tiểu học, lúc ấy tôi cũng dành dụm được chút tiền mở một cửa hàng tử tế cho dì.”
Dì Lâm không ngại vất vả.
Nhưng An Nhiên không nỡ, dì Lâm từ thành phố W đến nhờ cậy cô, nhưng thật sự bà đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô nên giúp dì Lâm hưởng phúc mới đúng.
Cô kiên trì, dì Lâm đành phải nhắc lại sau.
An Nhiên yên lặng ăn cơm xong thì đi dỗ dành con trai, tắm cho cậu bé rồi dỗ dành cậu bé đi ngủ.
Bóng tối mơ hồ.
Dì Lâm bế cậu bé vào phòng ngủ, vừa đặt xuống, An Nhiên thì thầm sau lưng bà: “Hôm nay tôi gặp lại anh ấy.
Dì Lâm đang vỗ về Lâm Hi thì khựng lại.
Một lát, bà chỉnh lại chăn cho cậu bé, sau đó nâng cằm ra hiệu ra ngoài nói chuyện.
Bà pha một tách trà hoa quả cho An Nhiên, uống cho ấm người.
Dì Lâm không khỏi hỏi: “Có chuyện gì sao?”
An Nhiên kể lại chuyện xảy ra hôm nay.
Dì Lâm nghe xong im lặng hồi lâu, bà cầm tay cô, đối xử với An Nhiên như mẹ con thân thiết: “Cô nghĩ sao? Cô có một đứa con trai, dì nghĩ cậu Hoắc cũng có tình cảm với cô, nếu cô muốn...”
“Tôi không muốn.”
An Nhiên nhàn nhạt nói: “Tôi với anh ấy luôn không hợp nhau, có vẻ gia cảnh bạn gái anh ấy cũng tốt, bố mẹ hai bên hẳn rất hài lòng! Hơn nữa anh ấy không biết Lâm Hi, nếu trước đây tôi không nói cho anh ấy biết, hiện giờ cũng không cần phải, không có anh ấy, tôi vẫn có thể nuôi con tốt.
Dì Lâm không khỏi gật đầu.